“Không sao đâu.” Tô Bạch cười khi nghe hai người họ nói: “Thật ra ngươi cũng có lòng tốt, biết trên núi nguy hiểm nên muốn ta xuống nhanh chóng xuống núi.”
Thành thật mà nói hắn không có bất kỳ ác cảm nào với Ninh Huyên mặc dù quả thật đối phương đã làm một số việc quá đáng.
Nhưng Ninh Huyên có động cơ tốt.
Nghe được lời nói của Tô Bạch, vẻ mặt Ninh Huyên thả lỏng, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Tô Bạch ngươi cũng là người tốt.” Nàng cười nói với Tô Bạch, chân đạp ga xe jeep tăng tốc một chút.
“Ô..ô...” Không lâu sau khi họ rời khỏi núi, trên núi truyền tới tiếng hoẵng kêu.
“Éc!” Sau đó một tiếng hét ầm ĩ của một con lợn rừng cũng truyền đến.
Tốc độ xe jeep nhanh và ổn định làm cho Tô Bạch ngồi trong xe cảm thấy rất ít xóc nảy.
Có thể nói trong cuộc đời của hắn, đây là lần hắn đi xe thấy thoải mái nhất.
Chỉ có điểu Tô Bạch rất ngạc nhiên, Ninh Huyên cũng chỉ lớn hơn hắn một hai tuổi lại có kỹ năng lái xe mạnh mẽ như vậy.
Hơn nữa khả năng chiến đấu của Sở Hồng Nguyệt cũng vô cùng mạnh mẽ, nàng có thể đối đầu với người sống lại.
Điều này cũng khiến hắn có chút hứng thú với tổ chức của bọn người Sở Hồng Nguyệt.
Nhưng mà Tô Bạch cũng biết mình là người sống lại, cũng không đi chung đường với họ.
Nếu hắn tiết lộ thân phận của mình là một người sống lại, có khả năng dẫn đến sự thù địch.
Rốt cuộc dựa vào những gì Tô Bạch biết về những người sống lại, không ai trong số họ là người tốt, thậm chí có thể nói rằng những người sống lại trời sinh đều là tội phạm cũng không quá đáng.
Trời sinh họ đã đối đầu với những tổ chức như tổ chức của Sở Hồng Nguyệt.
Chiếc xe di chuyển về phía trước rất nhanh, Tô Bạch và những người khác không mất nhiều thời gian đã nhìn thấy xe tải quân trang phía trước đang chạy về phía này.
“Ninh Huyên, ngươi đưa Tô Bạch đến huyện Lâm Xuân, ta và Trịnh Vũ đi xuống một chuyến.” Sau khi nhìn thấy xe tải quân trang, Sở Hồng Nguyệt nhìn Ninh Huyên nói.
“Được.” Ninh Huyên đáp lại rồi lái xe jeep tấp vào ven đường.
Lúc này một người cũng bước xuống xe tải quân trang đi tới chỗ xe jeep chào hỏi mấy người.
“Sở Hồng Nguyệt, đội trưởng đội thứ mười chín tỉnh Tây Vũ, Đồ Long Bộ.” Sở Hồng Nguyệt lấy giấy chứng nhận từ trong tay và giao ra.
Quân nhân kia nhìn kỹ giấy chứng nhận một lát rồi lại chào: “Chào đội trưởng Sở! Trưởng quan của chúng ta đã đợi ngươi ở phía trước rồi, mời ngươi đi theo ta.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu sau đó đột nhiên nhìn Tô Bạch bằng ánh mắt phức tạp nhìn dân tị nạn và nói: “Trở về thành phố Tây Giang đi, dọc đường chú ý an toàn.”
“Ừm, biết rồi.” Tô Bạch gật đầu nói: “Ngươi cũng chú ý an toàn.”
Sau đó Sở Hồng Nguyệt đưa Trịnh Vũ xuống xe.
Đợi hai người rời khỏi, Ninh Huyên khởi động xe jeep chạy về hướng huyện Lâm Xuân.
“Hôm nay chúng ta còn có việc phải làm nên sẽ không đưa ngươi đến thành phố Tây Giang.” Ninh Huyên lái xe, nói với Tô Bạch đang ngồi sau.
“Không sao, đúng lúc tối nay ta cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt.” Tô Bạch nghe xong liền nói.
Bây giờ hắn còn bốn ngày nghỉ và tạm thời hắn không thấy sốt ruột.
“Ừ tốt.” Ninh Huyên gật đầu sau đó nhìn Tô Bạch từ trong kính chiếu hậu với vẻ mặt do dự.
“Sao vậy?” Tô Bạch không nhịn được hỏi khi nhìn thấy sự thay đổi trên biểu hiện của nàng.
Nghe thấy lời hắn, vẻ do dự trên mặt Ninh Huyên liền biến mất, nàng hỏi thẳng: “Tô Bạch, ngươi có quan hệ gì với đội trưởng của ta?”
Nghe vậy Tô Bạch càng thêm khó hiểu nói: “Nếu tính ra bọn ta hẳn là bạn bè bình thường. Dù sao chúng ta cũng mới quen biết nhau không bao lâu.”
“Tốt nhất là như vậy.” Ninh Huyên nhẹ nhàng thở ra tiếp tục tập trung lái xe.
Vừa rồi nàng nghe thấy giọng điệu trong lời nói của Sở Hồng Nguyệt khi nói chuyện cùng Tô Bạch, cùng với ánh mắt nàng khi nhìn Tô Bạch, Ninh Huyên có thể cảm nhận được tâm tư của Sở Hồng Nguyệt.
Thành thật mà nói nàng thực sự lo lắng rằng Sở Hồng Nguyệt và Tô Bạch sẽ yêu nhau, như vậy sẽ không tốt cho cả hai người.
Đây không phải là vấn đề về gia cảnh của Sở Hồng Nguyệt.
Mà là thành viên của Đồ Long Bộ sống không thọ.
Nếu họ thật sự yêu nhau, chỉ khiến hai người thêm đau khổ.
Sau đó hai người họ không nói gì nữa.
Ninh Huyên đưa Tô Bạch đến Huyện Lâm Xuân thì vội vàng ra đi.
Rõ ràng nàng cũng có những việc rất quan trọng phải làm.
Tô Bạch đứng trên đường ở huyện Lâm Xuân, xung quanh trống trải.
Đây là một thành phố có ít dân cư.
Lúc này đã hai ba giờ sáng, đèn xung quanh đã mờ đi, bốn phía không có một bóng người.
“Ục ục...” Lúc này bụng hắn mới phát ra tiếng kêu ục ục.
Tô Bạch hơi giật mình sau đó mới nhớ tới buổi trưa ăn một hộp mì ăn liền, vẫn chưa ăn cơm tối.
Nhưng lúc này thì lấy gì mà ăn.
Sau đó hắn tìm kiếm trong huyện và thực sự tìm thấy một cửa hàng đang mở cửa.
Cửa hàng này do khách sạn kinh doanh trên lầu nên mở cửa 24/24.
Tô Bạch mua một hộp mì gói trong cửa hàng, yêu cầu cửa hàng cho nước sôi rồi ngồi ăn trên ghế trước cửa hàng.
“Meo meo.” Khi hắn đang ăn mì gói một âm thanh mèo kêu từ xa truyền lại.
Nghe thấy tiếng mèo kêu, Tô Bạch ngước mắt lên và nhìn thấy một con mèo mướp lớn đang nhìn mình từ xa dưới ngọn đèn đường.
Chú mèo này trông hơi gầy gò, nhìn chằm chằm vào hộp mì gói trên tay hắn với ánh mắt đói khát.
Rõ ràng là nó rất đói.
Nhìn thấy con mèo này Tô Bạch cũng nhớ tới những vạch đỏ ở quan tài vàng trên cánh tay.
Khi hoàn thành tâm nguyện của Bành Niệm Từ, chiếc quan tài vàng đã hấp thụ linh năng và biến thành những mảnh báu quan tài, những hoa văn cơ bản đã xuất hiện.
Hình vẽ đó giống như một con mèo.
Vì vậy khi nhìn thấy con mèo mướp này, trong lòng Tô Bạch cũng sinh ra chút cảm giác thân thiết.
Sau đó hắn suy nghĩ một chút và đi vào cửa hàng mua một cái chân giò hun khói.
Sau đó Tô Bạch bẻ cái chân giò hun khói ra và ném một miếng nhỏ cho chú mèo mướp.
Mèo mướp thấy thế có chút do dự và sau đó bắt đầu ăn.
Thấy vậy trong lòng Tô Bạch cũng cảm thấy thú vị, sau đó từng chút một bẻ cái chân giò hun khói ném cho mèo mướp.
Con mèo mướp ăn lấy ăn để, không hề cảnh giác mà tiến đến gần hắn.
“Hết rồi.” Sau khi cho con mèo ăn hết chân giò, hắn đưa cái vỏ chân giò trên tay cho con mèo mướp xem với nụ cười trên mặt.
Sau sự việc hôm nay, tâm trạng vốn đã căng thẳng bây giờ có thể coi như đã thoải mái một chút.
“Meo meo.” Thấy vậy con mèo mướp liền kêu một tiếng sau đó xoay người bước đi không chút lưu luyến.
Tô Bạch nhìn bóng lưng nó ra đi thầm nghĩ có lẽ con mèo này đi lạc.
Sau đó hắn hơi sững người lắc đầu và mỉm cười.
Trên thực tế sinh mệnh của hắn và chú mèo hoang này có gì khác nhau? Tuy nói là hắn có nhà, không lưu lạc như mèo hoang.
Nhưng mà nhà hắn lại không có người nhà, như vậy có khác gì kẻ lưu lạc?
“Haizz...” Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra, bỏ hộp mì đã ăn xong vào thùng rác, bước vào khách sạn.
Số mệnh là do bản thân giành lấy.
Ngay cả khi trở thành một con mèo hoang, hắn cũng phải giành được một mảnh trời riêng của mình.
Tô Bạch không để ý sau khi hắn đi vào khách sạn, có một bóng người bước ra từ bóng tối.
Chú mèo hoang nhìn thấy hắn liền ngoan ngoãn kêu meo meo
Người đàn ông đưa tay ra vuốt ve con mèo và nói nhỏ: “Đó là một người tốt có phải không?”
“Meo meo...” Mèo hoang khẽ đáp lời và dụi đầu vào lòng bàn tay hắn.