Bận rộn đến hơn chín giờ đêm, Tô Bạch để cho Thu Diệp đi nghỉ ngơi, chính mình cầm lấy điện thoại di động.
Hiện giờ di động còn hai mươi bảy phần trăm pin.
Sau khi mở di động, Tô Bạch tìm xổ số năm màu trên thanh tìm kiếm.
Theo kết quả tìm được, con số xổ số kỳ này cũng hiện ra.
“23, 36, 07, 27, 18, 06, 23.” Tô Bạch lấy vé ra, dò với con số phía trên.
Ngoại trừ năm con số phía trước là dùng năng lực dự đoán đường cong cấp thấp dự đoán ra, hai số phía sau, một cái cũng đúng.
“Giàu to rồi.” Trong lòng Tô Bạch nhảy dựng lên thình thịch.
Hiện giờ thứ làm cho hắn hưng phấn không phải là đạt được 15 vạn, mà là năng lực dự đoán đường cong cấp thấp, thật sự có thể dự đoán được xổ số.
Nhưng mà Tô Bạch lập tức đã trở nên bình tĩnh.
Hắn rõ ràng, một người trúng xổ số, rốt cuộc có bao nhiêu bất thường.
Đến lúc đó rất có thể sẽ hấp dẫn một số người chú ý đến trên người hắn.
Khi đó, sợ là có mạng lấy tiền, không có mạng tiêu.
Tô Bạch chính là rõ ràng, Liên Bang có cơ quan điều tra người sống lại.
Nếu bởi vì việc này mà bị bọn Sở Hồng Nguyệt điều tra, đó mới thật sự là con đường chết.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch thở dài một hơi, trong lòng rất may mắn bản thân cũng không bị của cải làm choáng váng đầu óc.
Sau đó hắn nằm ở trên giường, tim đập hưng phấn dần dần trở nên ổn định, cũng bình tĩnh lại.
Chuyện lần này cũng đưa cho Tô Bạch một điều tỉnh ngộ, sau này năng lực hắn đạt được nhất định sẽ càng nhiều so với bây giờ.
Mà nếu hắn không kiêng nể gì sử dụng năng lực, sớm hay muộn gì cũng sẽ giống như Bành Niệm Từ, bị tổ chức của Sở Hồng Nguyệt và quân đội tìm tới.
Cho nên, tương lai lúc hắn sử dụng năng lực, nhất định phải hết sức che giấu thân phận của chính mình.
Suy nghĩ một chút, Tô Bạch cầm lấy di động, tìm kiếm một ít thứ gì đó liên quan đến tiền trên mạng.
Tuy rằng nói hắn không chuẩn bị tiếp tục chơi xổ số, nhưng làm một ít thứ bí mật lại càng dễ dàng.
Rốt cuộc, Tô Bạch tìm tòi một khoảng thời gian, tìm được một cái đường cong có liên quan đến tiền.
“Cổ phiếu.”
Tô Bạch mở hình ảnh ra, nhìn thấy biểu đồ xu hướng cổ phía ở phía trên, trên mặt hiện vẻ suy tư.
Thị trường cổ phiếu càng thêm bí mật so với xổ số.
Ở trong này, mấy trăm vạn, hơn một nghìn vạn, đều có thể không đập ra chút bọt nước gì, dòng chảy mỗi ngày đều là lấy lấy tỷ mà tính.
Nhìn thấy nơi này, Tô Bạch lập tức tắt di động, sau đó đặt di động ở một bên, mặt lộ vẻ trầm tư.
Hiện giờ nếu về tới Thành phố Tây Giang, những chuyện này cũng nên đưa vào lịch trình rồi.( 一些事情也该提上日程了)
Bên kia, Thu Diệp nằm ở trên đệm, cũng không ngủ được, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ.
Sau khi mẹ hắn qua đời, cha hắn không quan tâm đến việc học của hắn, khiến cho hắn vào cấp hai là đã nghỉ học.
Hắn chưa từng nhận được giáo dục tốt, tố chất kém rất nhiều so với người khác, cũng không hòa đồng với những người cùng tuổi.
Sau đó, hắn giao du với lưu manh du côn ở địa phương.
Vào thời điểm đó, hắn cảm thấy bản thân mình rất sung sướng, bởi vì hắn cảm thấy được bản thân hắn có anh em, không hề sống giống như một con chó lang thang.
Hắn có một quần thể.
Nhưng mà, ngay tại mấy ngày hôm trước, hắn và anh em của mình cùng nhau đánh lộn với người khác.
Hắn chém giết ở phía trước, nhưng mà bởi vì nguyên do thân thể gầy yếu, bị người khác loại bỏ.
Cảnh sát đến đó, những người hắn gọi là anh em kia, lúc rời đi chưa từng nghĩ đến việc dẫn hắn theo.
Chờ hắn đi ra từ cục cảnh sát, hỏi những người hắn gọi là anh em, đối phương lại nói cho hắn, bọn họ chưa từng xem hắn là anh em, chỉ cảm thấy hắn là kẻ lỗ mãng, chơi vui mà thôi.
Chó lang thang, chỉ có bản thân hắn.
Sau đó, Thu Diệp nhặt được 1 vạn tệ, hắn lại không có cảm giác vui sướng gì.
Bởi vì thứ càng quan trọng hơn so với tiền, hắn chưa từng có được, đương nhiên không nói tới cái gì vui vẻ.
Cho nên hắn trả lại tiền cho người bị mất.
Kết quả, người mất tiền kia lại nói bên trong có 2 vạn tệ, nắm chặt hắn bảo hắn lấy ra 1 vạn tệ kia.
Sau đó cảnh sát xác nhận nhiều lần, xác nhận trong túi chỉ có một 1 tệ, để cho Thu Diệp rời khỏi.
Nhưng vào lúc đó, Thu Diệp đã hoàn toàn thất vọng với thế giới này rồi.
Hắn cảm thấy, hắn không hợp với thế giới này.
Hắn cảm giác bản thân giống như là một con thú, xông vào thế giới con người.
Đạo lý đối nhân xử thế ở thế gian này, hắn không hiểu.
Thiện ác đẹp xấu trong nội tâm người khác, hắn cũng không hiểu.
Giống như là hắn bị thế giới này vứt bỏ rồi.
Mãi đến lúc hắn gặp Tô Bạch.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thiện ý trong đời.
Không có loại chán ghét của cha, không có loại đùa cợt của ‘anh em’, không có loại nghi ngờ của người mất của, không có loại nhìn kỹ khi cảnh sát nhìn người tình nghi, cũng không có loại cười nhạo của những người đứng xem.
Nếu để cho Thu Diệp hình dung Tô Bạch.
Thì đó chính là – ánh sáng.
Ngay hôm sau, sau khi Tô Bạch dẫn Thu Diệp đi ăn bữa sáng, để cho Thu Diệp chờ ở cửa hàng quan tài, sau đó tìm Vương Đức Tài mượn một trăm tệ, ngồi xe buýt đi đến trung tâm thành phố.
Sauk hi đến trung tâm thành phố, đầu tiên là làm một tấm thẻ ngân hàng ở trong Ngân hàng Liên Bang, sau đó ngồi xe tới Trung tâm xổ số.
“Ngươi trúng thưởng à?” Nhân viên xổ số nhìn thấy Tô Bạch, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người trúng thưởng trẻ tuổi như vậy.
“Ừ, nhận thưởng.” Tô Bạch gật đầu, cầm trong tay một trăm tờ xổ số đưa ra.
Nhân viên xổ số nhìn thấy nhìn thấy nhiều tờ xổ số như vậy, sợ run một chút, sau đó lập tức cẩn thận nhìn kỹ.
Sau đó, việc làm cho hắn khiếp sợ chính là, những tờ trước mắt này, tất cả đều là hạng ba.
Một trăm tờ, chính là 30 vạn.
“Má ơi, tên nhóc này trúng 30 vạn?!” Nhìn Tô Bạch, nhân viên công tác đã hơi tê rần.
Chờ toàn bộ tờ xổ số đã qua máy móc, xác nhận tờ xổ số là thật, trong lòng hắn bắt đầu chua.
Người này mới bao tuổi chứ, đã có 30 vạn rồi.
Hơn nữa mỗi cái đều là 3000 tệ, không có đạt tới 1 vạn.
Nói cách khác 30 vạn này là miễn thuế.
Phải biết rằng, tiền gửi ngân hàng của hắn ngay cả một nửa số này cũng không tới.
Nhưng mà, hắn vẫn phải có thái độ nghề nghiệp, lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói: “Của ngươi là 30 vạn, ngươi đưa thẻ ngân hàng và thẻ căn cước cho ta, chỗ ta gửi tiền qua cho ngươi, ngươi điền vào một số thông tin.”
Nói xong, hắn chuyển qua mấy phần tài liệu.
Tô Bạch gật đầu, chỉ chốc lát sau đã điền xong tư liệu.
Sau đó, cũng không có trải qua gợn sóng gì, 20 vạn được gửi vào trong thẻ của hắn.
Đi ra Trung tâm xổ số, trong lòng Tô Bạch có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Thời gian một ngày ngắn như vậy, hắn đã từ một người chỉ có 5-600 tệ trên người trở thành người có có 30 vạn trên người.
Mà tất cả những thứ này, chính là từ một cái năng lực dự đoán đường cong cấp thấp tạo thành.
Cũng chính vào lúc này, Tô Bạch mới chính thức nhận thức được, thứ được từ trong quan tài Hoàng Kim, rốt cuộc là biến thái đến cỡ nào.
Nhẹ nhàng thở ra một cái, hắn hơi hơi lắc đầu, làm ý nghĩ trong lòng bình tĩnh trở lại.
Tiếp theo, hắn đi về hướng một con đường.
Bệnh viện Đệ Nhất cách nơi này cũng không xa, chỉ cần đi mấy con đường là tới.
Hiện giờ hắn phải thuê một căn phòng ở gần đó mới được, một là có thể theo dõi tên tội phạm giết người kia, ngoài ra là để đạt được càng nhiều điểm thuộc tính cơ bản.
Tới gần Bệnh viện Đệ Nhất rồi, Tô Bạch tìm kiếm ở mấy khu vực gần đó một chút, gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại ở trên bảng thông báo tiểu khu.
Rốt cuộc, hắn tìm được một căn hộ chung cư ở chỗ gần bệnh viện, một tháng 3000 tệ, đặt cọc ba tháng.( 押一付三)
Hai phòng ngủ một phòng khách.
Sau khi làm xong hợp đồng, Tô Bạch đi vào nhà cho thuê, đi đến trước cửa sổ, nghiêng người bên cạnh màn cửa nhìn về phía Bệnh viện Đệ Nhất phía xa xa, ánh mắt dần dần trở nên sâu xa.
Hắn muốn người kia chết.
Người sau khi bị giết rồi sống lại một lần nữa, đối với người giết chết chính mình tuyệt đối là tràn ngập ác ý.
Thậm chí có thể nói, diệt cả nhà đối phương cũng rất khó loại bỏ mối hận trong lòng.
Nếu không phải hắn đặc biệt, hắn đã thật sự chết rồi.
Sự sợ hãi, tuyệt vọng trong đó, chỉ có người từng cảm nhận được cái chết mới thật sự biết được đó là loại cảm giác gì.
Thật ra Tô Bạch đã sớm muốn báo thù.
Nhưng bởi vì hắn chỉ là một học sinh trung học, thực lực không biết là kém bao nhiêu so với đối phương.
Báo thù, càng như là tìm đường chết mà thôi.
Cho dù là bây giờ, Tô Bạch cũng không hoàn toàn nắm chắc sau khi giết đối phương có thể che giấu được tất cả dấu vết.
Hắn cũng không muốn khiến cho bất kỳ người nào nghi ngờ.
Còn cần chờ đợi… Còn cần quan sát…
Tô Bạch tránh ở chỗ tối tăm, ánh mắt nhìn chằm chằm Bệnh viện Đệ Nhất Thành phố Tây Giang, giống như một con hổ dữ đi săn, nhìn chằm chằm con mồi như hổ rình mồi, đợi con mồi lộ ra sơ hở.
“Cảm giác được gần đây có một người vừa mới chết, không tên họ, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, tướng mạo +1.”
Cũng chính vào lúc này, một luồng thông tin truyền vào trong đầu Tô Bạch.
Tô Bạch cảm nhận được tin tức này, hơi hơi ngẩn ra, sau đó đã hiểu được bên trong bệnh viện này lại có người chết.
Nhưng mà lần này hơi kỳ quái.
Lần này người chết không có tên họ.
Tô Bạch hơi hơi nhướng mày, chỉ cần là người thì đều có tên họ.
Làm sao có thể có người đã chết còn không có tên họ chứ?
Nhưng mà Tô Bạch lập tức đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Có người sẩy thai.
Khóe miệng Tô Bạch hơi giật giật, trong lòng thở dài.
Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, tên Trịnh Vũ này, tuy rằng hơi xấu chút, hơi hèn hạ chút, nhưng lời nói ra lại không có vấn đề gì.