Nghe thấy âm thanh này, Tô Bạch giật mình mở rèm cửa nhìn ra ngoài thì thấy xe cấp cứu từ bên ngoài chạy lại.
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Tôn Đông, nhận được điểm thuộc tính cơ bản, thiên phú toán học +1.”
Một lời nhắc hiện ra trong đầu Tô Bạch.
Nhận được thông tin này Tô Bạch sửng sốt một chút sau đó không nói nên lời, điều này được coi là bổ sung tài năng toán học cho hắn.
Tuy nhiên hắn không cảm thấy vui vẻ gì cả.
Bởi vì điều này có nghĩa là có một người vừa chết đi.
“Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến mình?” Tô Bạch lắc đầu, hắn chỉ là thu hoạch được một điểm thuộc tính mà thôi.
Cái chết của người kia không liên quan gì đến hắn.
Trong lòng hắn không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Bởi vì dù cho không có hắn thì những người này vẫn sẽ chết.
“Vậy hôm nay hãy làm một bài thi toán học và vật lý đi.” Trong lòng Tô Bạch ra quyết định tiếp tục làm bài.
Sau đó, bài vật lý cũng giống như trước đây, hắn bắt đầu làm toán, các công thức toán học trước đây cũng tiện tay viết ra như có thần linh trợ giúp.
Làm xong bài thi Tô Bạch tự mình chấm điểm.
Toán 128 điểm, vật lý 80 điểm.
Tô Bạch hơi nhướng mày khi nhìn vào hai kết quả hai môn đó, đây là hai môn hắn học yếu.
Lần trước môn toán là 99 điểm, vật lý là 60 điểm.
Bây giờ bởi vì hai điểm thuộc tính, một cái cộng thêm 29 điểm, một cái cộng thêm 20 điểm, tổng cộng là 49 điểm.
Nhìn kết quả này Tô Bạch lập tức cảm thấy thứ hạng của mình tiến lên top mười không có vấn đề gì.
Tuy nói thì nói vậy nhưng cố gắng thì vẫn phải cố gắng.
Cũng là do lúc trước có mấy chỗ toán học và vật lý Tô Bạch không ghi nhớ kỹ, dẫn đến việc hiện tại cho dù có đạt được thiên phú toán học và vật lý, hắn cũng chỉ có thể được thêm 49 điểm.
Nếu không thành tích của hắn chắc chắn còn hơn thế nữa.
Thiên phú tuy là quan trọng nhưng không phải là vạn năng.
Không cố gắng vẫn sẽ không được.
Tô Bạch đặt giấy bút xuống nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó hắn nhìn thời gian, đã hơn một giờ sáng hừng đông.
“Xem ra đêm nay sẽ không còn người chết nữa.” Tô Bạch nhìn về phía bệnh viện nghĩ thầm.
Sau đó hắn ta kéo tay áo của mình lên.
Lúc này chiếc quan tài bằng vàng có vạch đỏ và đen.
Các đường màu đỏ rõ ràng hơn và có một mắt mèo trên đó trông rất kỳ lạ.
Mà hoa văn màu đen vô thức đã phủ gần hết chiếc quan tài bằng vàng ước chừng trong thời gian ngắn sẽ đầy ắp.
Nhìn quan tài vàng trên mặt Tô Bạch lộ ra vẻ trầm ngâm.
Những vạch đen và vạch đỏ này đã là chuyện được phát hiện cách đây rất lâu.
Mà thông tin mà hắn ta có được đó là hoa văn màu đỏ là một mảnh báu quan tài.
Trong lòng hắn ước chừng chỉ cần tập hợp xong hoa văn này bảo vật quan tài sẽ xuất hiện.
Tô Bạch không biết bảo vật quan tài là gì nhưng theo kinh nghiệm trước đây bảo vật quan tài này nhất định là đồ tốt.
Chỉ có điều vạch đỏ thì hắn biết rồi, nhưng với những vạch đen Tô Bạch có chút không rõ ràng.
Hắn chỉ biết thứ này là do người thường sau khi chết tạo thành, có lợi ích gì, sẽ xuất hiện cái gì, có một chút không rõ ràng.
Tuy nhiên Tô Bạch ước tính rằng nó có thể là một thứ linh tinh gì đó giống như một kho báu trong quan tài nhưng nó không quý như kho báu quan tài thực sự.
Nhìn một hồi, chờ quan tài vàng trên cánh tay biến mất Tô Bạch lắc đầu.
Vẫn còn rất nhiều bí mật trong chiếc quan tài vàng này, hắn vẫn cần từ từ khám phá mới được.
Sau đó hắn cũng thôi vội vàng, tắm rửa xong thì nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Cả đêm không có mộng mị, lúc Tô Bạch tỉnh lại thì ngoài đã hơn sáu giờ.
Sau khi đứng dậy hắn mở rèm một chút và nhìn ra bên ngoài.
Phát hiện hôm nay bệnh viện ngày nay vẫn còn quá tải.
Và lúc này ánh mắt hắn tập trung vào một bóng người đang nói chuyện với một y tá.
Người kia để râu quai nón không ngừng cúi đầu với y tá, một bộ dáng trung thực.
Nhìn thấy người này ánh mắt Tô Bạch dần dần trở nên lạnh lẽo, búa nhổ đinh Ma Thiết dần dần cứ động trong lòng bàn tay hắn.
Lại là tên râu quai nón đó.
Nhưng vào lúc này búa Ma Thiết dừng ở lòng bàn tay của hắn.
Cảm nhận được vật thật trong tay Tô Bạch lập tức tỉnh táo lại.
Những ngón tay hắn vuốt ve những đường nét trên chiếc búa Ma Thiết, suy nghĩ trong lòng hắn liên tục xoay chuyển.
Hắn ta phải giải quyết người này một chút.
Một là trước đây người này đã giết hắn.
Hai là người này biết mình đã sống lại.
Tô Bạch cũng không quên kết cục của Bành Niệm Từ và Chu Oánh Oánh.
Nếu để cho người khác biết thân phận người sống lại của hắn, tương lai hắn sẽ không thể có được cuộc sống an ổn mà hắn muốn.
Tuy nhiên Tô Bạch cũng biết chuyện này không nên vội vàng.
Giết người này thì dễ rồi. Bây giờ hắn ta có kỹ năng chiến đấu cũng như điểm thưởng về sự nhanh nhẹn và sức mạnh. Trong tình huống cố ý giả vờ vô tình giết đối phương thì vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng phải làm cho tên râu quai nón này biến mất một cách âm thầm không gây rắc rối cho hắn sau này.
Điều này đòi hỏi phải lập kế hoạch sâu hơn.
Khi Tô Bạch đang nghĩ ngợi tên râu ria quai nón kia đã vào bệnh viện.
Nhìn thấy bóng dáng người bên kia biến mất Tô Bạch dần dần bỏ bàn tay đang cầm búa nhổ đinh xuống.
Khi hắn đặt nó xuống Ma Thiết trên chiếc búa biến thành những chiếc đai sắt cố định phần đầu của chiếc búa bên ngoài đùi của hắn.
Chiếc búa nhổ đinh này trước đó đã bị Tô Bạch tháo bỏ chỉ còn lại một đầu.
Bởi vì trước đây hắn thấy đầu búa này hơi thừa.
Ma Thiết có thể được thay thế hoàn toàn.
Tuy nói Ma Thiết không lớn nhưng là ai nói cán búa phải đặc ruột?
Cán búa rỗng làm bằng Ma Thiết chất liệu đặc biệt chắc chắn không kém hơn cán búa làm bằng gỗ.
Sau đó Tô Bạch nhìn bên cửa sổ một lúc đi thẳng ra khỏi cửa.
Hôm nay còn có cuộc gặp với Triệu Minh San nên phải đi gấp.
Sau khi xuống lầu Tô Bạch cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai mua ngày hôm qua đi bộ đến khu vực phụ cận của Bệnh viện số 1, ghé vào một cửa hàng ăn sáng.
“Ông chủ mang cho ta hai cái bánh bao thịt và một cái bánh quẩy.” Tô Bạch nói với ông chủ.
“Ờ.” Ông chủ đáp lại.
Sau đó Tô Bạch đợi tại chỗ.
Đúng lúc này bên cạnh hắn ta có một y tá hơn hai mươi tuổi cũng đang đợi ông chủ lấy bánh bao bánh quẩy.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Bạch nàng vô tình liếc nhìn.
Nhưng một lần liếc mắt này làm nàng giật mình.
Chàng trai bên cạnh nàng hai má trắng ngần dưới chiếc mũ lưỡi trai, lông mày rậm và đôi mắt sâu giống như là một minh tinh điện ảnh.
Khiến nàng đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.
Tuy nhiên vì thể diện của con gái nên không muốn nhìn quá nhiều, sau khi lấy bánh quẩy và bánh bao nàng đi đến bệnh viện.
Thực tế trên đời này có rất nhiều trai xinh gái đẹp, lý do khiến họ không được ai tiếp cận không phải là họ chưa đủ đẹp.
Mà là người muốn bắt chuyện với họ không có đủ can đảm.
Khi y tá đi rồi, Tô Bạch cũng nhìn lâu hơn một chút.
Nàng y tá này là người đã nói chuyện với tên râu quai nón trước đó.
“Anh đẹp trai, bữa sáng của ngươi đã chuẩn bị xong.” Lúc này nhân viên bán cháo mới mỉm cười đưa bữa sáng cho Tô Bạch.
“Ồ được rồi.” Tô Bạch gật đầu cầm lấy bữa sáng.
Sau khi bước ra khỏi quán cháo hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy trong túi ra chiếc khẩu trang đeo lên mặt.
Quá đẹp trai cũng dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Về sau phải cẩn thận chút.