Nghe được lời của nàng, Tô Bạch khẽ giật mình, đồng thời cũng hồi tưởng lại lời Triệu Không Thanh nói cho hắn lúc trước.
Vào lúc này, hắn mới muộn màng nhận ra, Triệu Không Thanh sở dĩ nói, không ngại hắn ở chung với Triệu Minh San, có lẽ đã có ý định phó thác em gái của hắn cho mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bạch có chút cạn lời.
“Ngươi biết hắn muốn đi đâu không?” Hắn nghiêm mặt, sau đó hỏi.
Nghe được sự dò hỏi của hắn, Triệu Minh San trầm mặc, mím môi, “Ta không biết.”
“Yên tâm đi, anh trai ngươi là một người rất tốt, năng lực các phương diện cũng rất mạnh, cho nên ngươi không cần quá lo lắng, ta tin rằng dù có ở chỗ nào thì hắn cũng có thể sống rất tốt.” Nhìn thấy Triệu Minh San tinh thần có chút thấp, Tô Bạch ấm giọng an ủi.
“Ừm.” Triệu Minh San gật gật đầu, tiếp đó nàng lại chần chừ một lúc, nhìn về phía Tô Bạch, “Dạo gần đây ngươi đổi chỗ ở sao? Hôm qua ta không nhìn thấy ngươi ở trong nhà, ngược lại nhìn thấy những người khác đang ở trong nhà của ngươi.”
“Ừm, đổi rồi, gần đây ta đã chuyển đến trong thành phố rồi, nơi đó gần trường học hơn một chút, cũng có thể để cho ta trong một năm học lớp mười hai này học tập nghiêm túc, về phần những người ở nhà ta, là làm giúp mà ta thuê, bởi vì trong nhà vừa đúng lúc để trống, nên để hắn ở đấy, cũng vừa vặn giúp ta trông trừng nhà cửa.” Tô Bạch vừa cười vừa nói.
Nghe được hắn nói như vậy, trong mắt Triệu Minh San lộ ra biểu cảm thất vọng, giống như màu sắc trong mắt phảng phất biến mất.
“Nếu như ngươi muốn tìm ta chơi thì có thể tới nhà ta.” Tô Bạch tiếp tục nói.
Vừa mới nói xong, trong mắt Triệu Minh San lập tức lại xuất hiện ánh sáng, buột miệng, “Có thể chứ?”
Nói xong, nàng lại cảm thấy có chút không ổn, vội vàng bổ sung: “Ta cũng cảm thấy chương trình học lớp mười hai khác khó, nếu như có người có thể ôn tập cùng ta, ta có thể thả lỏng một chút.”
“Tự nhiên là có thể.” Tô Bạch gật gật đầu, vừa cười vừa nói.
Thấy hắn nói như vậy, trên mặt Triệu Minh San lại xuất hiện nụ cười.
Sau đó, hai người tiếp tục ăn cơm.
Nhưng chưa ăn được bao lâu, Tô Bạch đã thấy một bóng hình đi vào bên trong tiệm.
“Ông chủ, cho ta một bát phở lòng heo.” Sau khi người kia đi vào, an vị bên cạnh Triệu Minh San.
Nhìn người tới, trên mặt Tô Bạch có chút cứng đờ.
“Tô Bạch, một bát mì ngươi ăn có đủ hay không? Không thi ta lại cho ngươi thêm một bát.” Triệu Không Thanh nở nụ cười tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Tô Bạch.
Trước đó Triệu Minh San ở một bên nghe được thanh âm của người đi tới, cũng biết là ai đến.
Nhưng nàng không có ý định phản ứng, chỉ ăn đồ ăn trước mắt mình.
“Không cần không cần, một bát là đủ rồi.” Tô Bạch khoát khoát tay, cự tuyệt nói.
Triệu Không Thanh gật gật đầu, sau đó nhìn nhìn em gái bên cạnh mình, trong mắt có một tia thương yêu, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
Tiếp đó, hắn nhìn về phía Tô Bạch, nói: “Gần đây ta có chuyện quan trọng phải đi xa một chuyến, mong rằng ngươi có thể chăm sóc em gái ta.”
Triệu Minh San thân thể cứng đờ, sau đó nhìn về phía Triệu Không Thanh nói: “Ngươi không thể không đi sao?”
Nghe được lời của nàng, Triệu Không Thanh lắc đầu: “Đây là nhiệm vụ của bên trên, ta nhất định phải đi.”
Thấy hắn nói như vậy, trong mắt Triệu Minh San ẩn ẩn có chút ánh lệ, mím môi, nhìn về phía Tô Bạch miễn cưỡng cười nói: “Ta không ăn nữa, Tô Bạch, ta còn có chút việc, ta về nhà trước nhé.”
Nói xong, nàng đứng dậy, đi về phía bên ngoài.
Nhìn xem bóng lưng rời đi của nàng, Tô Bạch ngơ ngác, sau đó nhìn về phía Triệu Không Thanh đang pha gia vị, “Ngươi biết, mặc dù nàng rất lạnh nhạt với ngươi, nhưng kỳ thật nàng rất quan tâm tới ngươi.”
“Ừm, ta biết.” Triệu Không Thanh gật gật đầu, đặt gia vị đã được pha xong lên bàn “Nhưng việc ta cần làm rất quan trọng.”
“Có quan trọng như em gái của ngươi không?” Tô Bạch trực tiếp hỏi.
Triệu Không Thanh trầm mặc một chút, sau đó nhìn về phía Tô Bạch nói: “Đều rất quan trọng.”
Sau đó, thanh âm ngập ngừng, hỏi: “Dạo gần đây ngươi dọn nhà sao?”
“Ừm.” Tô Bạch gật gật đầu, cũng không thấy kỳ quái đối với việc Triệu Không Thanh biết được hành tung của hắn.
Triệu Không Thanh là một cảnh sát cực kỳ ưu tú, có thể từ dấu vết cực kỳ nhỏ nhặt, tìm được manh mối.
“Ngươi ở chỗ nào? Để ta thuê một phòng ở đó, cho Mính San dọn qua đấy.” Triệu Không Thanh hỏi.
Nghe được lời của hắn, Tô Bạch nhìn chằm chằm đối phương, cũng không nói lời nào.
Hiện tại hắn phát hiện, Triệu Không Thanh bây giờ, giống như đang bàn giao hậu sự hơn.
Bây giờ hắn có cảm giác điểm thuộc tính cơ bản+1, cho nên có sự nắm chắc nhất định đối với cảm giác của mình.
“Sao lại nhìn ta như vậy.” Triệu Không Thanh nhìn ánh mắt Tô Bạch, đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?” Tô Bạch nhíu mày, hỏi.
“Ta?” Triệu Không Thanh khẽ giật mình.
“Phở lòng heo của ngươi đã xong.” Cũng chính vào lúc này, ông chủ cửa hàng bưng một bát phở lên.
“Cảm ơn.” Triệu Không Thanh nhận lấy bát, nói cảm ơn với ông chủ cửa hàng.
Sau đó hắn đặt bát xuống, nhìn về phía Tô Bạch nói: “Chuyện của ta, ngươi không cần quản nhiều, ta tự có chừng mực.”
Nói xong, hắn cười dùng đũa chỉ chỉ vào bát của Tô Bạch: “Nhanh ăn đi, không ăn sẽ lạnh đấy.”
Thấy hắn không nói, Tô Bạch cũng xóa bỏ ý định truy vấn, cúi đầu ăn mỳ.
Triệu Không Thanh là một người trưởng thành, có trải nghiệm xã hội phong phú, còn chưa tới phiên một tên nhọc mới mọc lông như hắn dậy đối phương phải làm như thế nào.
Hơn nữa, đây là việc tư của người khác,
Sau đó, hai người cơm nước xong xuôi, Triệu Không Thanh lái xe cảnh sát rời đi.
Tô Bạch cũng trở về bên trong tiệm quan tài.
Nhìn xem tiệm quan tài có chút trống trải, nội tâm hắn có một loại cảm giác trống rỗng.
Nơi này, chỉ còn lại một mình hắn.
Tiếp đó, hắn lắc đầu, ngồi cạnh bài bắt đầu làm bài thi.
Hôm nay đã làm xong bài thi vật lý, toán học, nhưng các bài thi môn khác còn chưa động đến cái nào.
Chả qua, khi Tô Bạch làm những môn khác, cảm giác khi làm bài thi, có một loại cảm giác trúc trắc rõ ràng.
Loại cảm giác trúc trắc này, khiến hắn cảm thấy có chút lạ lẫm.
Vào lúc này, Tô Bạch mới phát hiện, mình đã quen với cảm giác trôi chảy khi làm toán học và vật lý.
“Mong rằng tiếp theo sẽ là điểm thuộc tính cơ bản như ngữ văn, mong rằng có điểm thuộc tính cơ bản theo kiểu ngữ văn, tiếng ngoài Liên Bang hóa học vân vân…” Hắn khẽ lắc đầu, ném ra sau đầu những suy nghĩ không thiết thực này, nghiêm túc làm bài thi.
Cho dù tương lai như thế nào, bây giờ hắn đều cần quen với tình huống không có thiên phú này.
Bởi vì loại chuyện này, mới là bình thường.
Cho dù hắn có quan tài hoàng kim, nhưng bản thân hắn, cũng phải nỗ lực mới được.
Cũng chính vào lúc Tô Bạch đang làm bài tập, tiếng bước chân có tiết tấu đột nhiên vang lên.
Tô Bạch quay đầu, nhìn về phía cổng, sau đó hắn thấy được một cậu bé mặc đồng phục đang đứng trước cửa.
Đứa trẻ này, nhìn thì nhiều nhất là mười một mười hai tuổi, làn da trắng nõn, ánh mắt sáng tỏ, thuộc về loại hình cực kỳ xinh đẹp trong số trẻ con.
“Xin chào...” Đứa trẻ nhìn về phía Tô Bạch, có chút sợ hãi hỏi: “Nơi này là tiệm quan tài sao?”
Tô Bạch nhìn đối phương, có chút choáng váng, đồng thời chẳng biết lúc nào, da hắn nổi lên một lớp da gà.