“Gọi bậy cái gì đấy, đây là bạn học của ta.” Tô Bạch vỗ nhẹ cái ót Thu Diệp một chút, cười mắng một tiếng, sau đó nhìn về phía Triệu Minh San giải thích: “Hắn là từ thị trấn tới đây, chưa từng gặp qua việc đời gì, người cũng hơi thô lỗ, ngươi không cần để ý.”
Nói xong, hắn còn nói thêm: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi, đúng lúc ta muốn đi lại một chút.
Lúc này vẫn là đừng để cho Thu Diệp và Triệu Minh San tiếp xúc, bằng không sẽ làm cho Triệu Minh San vẫn nghĩ về chuyện trước đó, nhất định sẽ làm cô gái này vô cùng xấu hổ.
Triệu Minh San cúi đầu ‘ừ’ một tiếng, giống như một cô vợ nhỏ.
Thấy nàng như vậy, Tô Bạch cười bất đắc dĩ, tiếp theo nhìn về phía Thu Diệp, nói: “Ngươi tiếp tục làm việc, ta đi ra ngoài một chút.”
“Được, ông chủ.” Thu Diệp gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nói.
Hắn cũng biết chính mình đã làm ra chuyện xấu hổ rồi.
Sau đó, Tô Bạch dẫn theo Triệu Minh San đi ra ngoài.
“Đúng rồi, gần đây chuyện Nhị Trung không phải là ồn ào rất nghiêm trọng sao? Anh của ngươi làm sao còn cho ngươi ra ngoài vậy?” Tô Bạch nhìn về phía Triệu Minh San, hơi thắc mắc hỏi.
Triệu Minh San nghe vậy thì nói nhỏ: “Thật ra nơi này đã có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, chỉ là bọn họ vẫn tránh ở chỗ tối.”
Nghe lời của nàng, Tô Bạch ngẩn ra, lúc hắn đi vào nơi này cũng không có cảm giác được chút gì.
Sau đó hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện hôm nay quả thật nhiều hơn một ít xe van xa lạ so với trước kia.
Những xe van này dừng ở ven đường, một chút cũng không thu hút.
Thậm chí ở trên thủy tinh của xe van cũng dán một tầng màng, làm cho người ta không nhìn thấy bên trong là tình huống gì.
Nếu như là người thường nhìn thấy, thậm chí sẽ cảm thấy trên xe này không có người, chỉ là xe bình thường dừng ở ven đường mà thôi.
Tô Bạch nhìn một hồi, cũng thấy được bóng người từ phía trước, mới muộn màng nhận thức bên trong những xe van này đều là người của Sở cảnh sát.
Thật ra cũng là bản thân Tô Bạch có một chút năng lực cảm giác, bằng không thì hắn cũng không có cách nào phát hiện sự khác thường của những xe van này.
“Xem ra năng lực cảm giác vẫn là cần tăng mạnh.” Tô Bạch thầm nghĩ trong lòng.
Cũng may mắn là những cảnh sát này không phải nhắm vào hắn, bằng không hắn cũng không nhất định có thể trốn tránh sự điều tra của đối phương.
Từ mặt này mà nói, lực lượng của Sở cảnh sát cũng có thể nói là không thể khinh thường.
“Đúng rồi, Tô Bạch, có chuyện ta muốn nói với ngươi một chút.” Cũng chính vào lúc này, dường như Triệu Minh San gom đủ dũng khí, dừng bước chân.
“Làm sao vậy?” Tô Bạch hơi nghi hoặc nhìn về phía nàng.
“Này… Trong khoảng thời gian này, nguyên nhân bởi vì ta bị người kia nhìn chòng chọc, cho nên anh của ta bảo ta đi đến trung tâm thành phố ở.” Triệu Minh San khẽ nói.
Nghe được lời nàng nói, Tô Bạch cũng hiểu được ý của nàng.
So với loại nơi hẻo lánh này, trung tâm thành phố trải rộng theo dõi càng thêm an toàn hơn một ít.
Mà từ nay về sau xem ra, cảnh sát của nơi này cũng chỉ thực hiện bảo vệ mà thôi, cũng không nghĩ tới việc đi bắt người sống lại kia.
“Nhóm người người sống lại này trước kia rốt cuộc đã làm cái gì, làm cho đội cảnh sát này đều sợ bọn họ như sợ cọp.” Tô Bạch thở dài trong lòng.
Sau đó, hắn nhìn về phía Triệu Minh San nói: “Đây là chuyện tốt đó, ngươi tới trung tâm thành phố rồi, người kia cũng không dám làm hại ngươi.”
“Cái kia...” Triệu Minh San nghe được lời của hắn, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Nơi ở mới của ta, ở ngay sát vách ngươi.”
“Ở sát vách ta hả?” Tô Bạch ngẩn người, hắn thật không ngờ, sau khi mình chuyển nhà còn có thể làm hàng xóm với Triệu Minh San.
Sau đó, hắn nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô gái, nơi nào đó của hắn không thể tưởng tượng được, đây là Triệu Khổng Thanh làm.
Vì để giảm bớt xấu hổ của cô gái, Tô Bạch lại cười nói: “Tốt như vậy, sau này nếu như chúng ta học tập, cũng càng thêm thuận tiện. Cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Thấy hắn không có ý phản cảm, trong lòng Triệu Minh San thở phào một hơi, sau đó vội vàng gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Nói xong, trên mặt của nàng lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Đúng rồi, ngươi có biết khi nào trường học mở lớp online không?” Tô Bạch cố ý nói sang chuyện khác.
Đây là chuyện hắn cũng tương đối xem trọng, dù sao có đôi khi hắn có một số việc phải làm, lúc đi học hắn muốn là chuyện gì thì cũng không thuận tiện.
Nghe được lời hắn nói, Triệu Minh San suy nghĩ một chút, nói: “Giaó viên chủ nhiệm nói với ta, chỉ cần xác nhận mỗi người đều cài đặt phần mềm học online, là có thể bắt đầu rồi, đại khái là ngày mai ngày mốt đi.”
“Như vậy à.” Tô Bạch gật đầu, quả nhiên như hắn dự đoán, Diệp Thiệu Hoa vẫn là rất xem trọng người học sinh giỏi đứng đầu cả khối Triệu Minh San này, lộ ra càng nhiều tin tức.
“Bắt tên trộm!!!” Cũng chính vào lúc này, trên đường đột nhiên truyền đến một trận la to.
Nghe được tiếng la, Tô Bạch nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang chạy trốn rất nhanh trên đường, ở phía sau có một phụ nữ trung niên đang đuổi theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Bạch cũng không có đi bắt tên trộm, ngược lại là cảnh giác nhìn về bốn phía, tay không nhịn được sờ soạng trong túi.
Hắn đã nhét búa nhổ đinh vào trong túi.
Chỉ cần xuất hiện kẻ địch, hắn đều có thể đánh lại rất nhanh.
Hiện giờ bắt tên trộm là chuyện nhỏ.
Phiền toái chính là, hiện giờ đám người loạn cả lên.
Phải biết rằng, hiện giờ Triệu Minh San còn là mục tiêu của người sống lại kia.
Nếu vào lúc này, người sống lại kia ra tay, thì Triệu Minh San liền nguy hiểm.
Hơn nữa, Tô Bạch cũng không biết nói gì.
Một con đường này đều là cảnh sát mặc thường phục, tên trộm kia thật sự là rất xui xẻo, vậy mà đâm đầu vào hướng này.
Nhưng chuyện là Tô Bạch bất ngờ đã xảy ra, lúc tên trộm chạy đến gần cửa hàng quan tài của mình, một người chạy ra từ trong của hàng quan tài, trực tiếp đụng tên trộm ngã xuống đất.
“Ầm!” Tô Bạch nhìn trước mặt, dường như đều nghe được âm thanh xương cốt nứt ra.
Nhưng sau khi tên trộm bị đụng trúng, khớp xương tay chống lên mặt đất, gãy xương hướng ngược lại, cả cánh tay đều hiện ra một loại trạng thái vặn vẹo kỳ dị.
“Đi, chúng ta đi qua.” Tô Bạch nói một tiếng với Triệu Minh San bên cạnh, dẫn nàng đi về hướng tên trộm.
Sau đó, bốn phía cũng tụ tập một ít người.
Thu Diệp đứng ở tại chỗ, cũng bị dọa tới rồi.
Hắn thật không ngờ, chính mình chỉ đụng phải đối phương một chút, vậy mà tạo thành loại hậu quả này.
Người phụ nữ trung niên đuổi theo tên trộm trước đó, du dự một chút, cầm lấy túi tiền bị tên trộm trộm mất, chuẩn bị rời khỏi.
“Ngươi không thể đi.” Cũng chính vào lúc này, Tô Bạch ngăn ở trước mặt nàng.
“Nếu ngươi đi rồi, người học việc này của ta sẽ gặp phiền phức.” Hắn thản nhiên nói với người phụ nữ trung niên: “Không phải ngươi muốn lấy oán trả ơn đó chứ? Nếu ngươi đi rồi, người học việc này của ta rất có thể sẽ phải ngồi tù.”
Ánh mắt lúc này của Tô Bạch cực kỳ lợi hại, lệ khí trong đó ẩn ẩn hiện ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng người phụ nữ trung niên cũng hơi sợ sệt, lập tức đứng ở tại chỗ.
Cũng chính vào lúc này, cảnh sát mặc thường phục chạy lại đây.
“Cảnh sát.” Mấy người lấy ra giấy chứng nhận của mình, sau đó nói: “Mấy người các ngươi đi theo ta một chuyến.”
Nói xong, mấy người cảnh sát mặc thường phục chỉ Thu Diệp, người phụ nữ trung niên và tên trộm kia.
“Ta còn có việc, sĩ quan cảnh sát, ta sẽ không đi đâu.” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói.