Chương 63: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Thử

Phiên bản dịch 7302 chữ

Chốc lát, canh gà nấu nước dừa bắt đầu sôi, Tô Bạch thả miếng gà xuống.

“Ngươi tới đây, nói là bảo vệ Triệu Minh San, nhưng thật ra là đang coi Triệu Minh San như mồi nhử đúng không?” Sau khi thả miếng gà xuống, hắn nhìn về phía Lý Thanh Trúc, chạma rãi nói.

Lúc đầu Lý Thanh Trúc khẽ sửng sốt, sau đó lại cười, “Điều này có gì khác nhau chứ? Người kia muốn giết nàng, lúc ta bảo vệ nàng thì giết người kia, không phải rất bình thường sao?”

Nghe thấy nàng trực tiếp thừa nhận, Tô Bạch im lặng.

Cũng chính là lúc này, cơm niêu chiên giòn cũng đã xong.

Triệu Minh San nhìn về phía hai người, cũng từ cuộc đối thoại vừa rồi hiểu được một chút, nàng mím môi rồi thấp giọng nói: “Chuyện này ta đồng ý, ta bằng lòng phối hợp.”

“Ta không đồng ý.” Nhưng cũng chính lúc này Tô Bạch lại đột nhiên nói.

Lý Thanh Trúc và Triệu Minh San nghe hắn nói vậy cả người đều ngơ ngẩn.

Bây giờ cũng chỉ còn lại cách này, không đồng ý thì có thể làm gì chứ?

“Lúc trước người kia có đặt làm một hũ tro cốt ở cửa hàng của ta.” Tô Bạch nhàn nhạt nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Ta đặt một cái máy định vị ở bên trong, có thể biết được vị trí của hũ tro cốt đó.”

Lý Thanh Trúc nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi: “Thật sao? Có thể bị đối phương phát hiện ra không?”

“Sẽ không.” Tô Bạch lắc đầu rồi nói: “Ta khảm máy định vị vào bên trong gỗ, trừ phi hắn đập vỡ hũ tro cốt đó. Nói cách khác, hắn căn bản không thể tìm được máy định vị.”

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, “Hơn nữa, hũ tro cốt là do chính hắn lấy đi, không phải do ta trực tiếp đưa cho hắn, cho nên hắn sẽ càng thêm không cảnh giác.”

“Ngươi rất không tồi.” Lý Thanh Trúc nghe vậy thì nhìn kỹ Tô Bạch một cái rồi nở nụ cười: “Ngươi còn biết làm việc hơn người của Sở Cảnh Sá. Bọn họ điều tra lâu như vậy mà cũng chỉ tra ra được chút manh mối mà thôi. Nhưng ngươi, rất có khả năng đã tìm ra vị trí của đối phương.”

Lúc này, nàng cũng không cần Sở Cảnh Sát để che giấu.

Tiếp đó, giọng nói của Lý Thanh Trúc lại vang lên, “Ngươi chuyển giao quyền hạn của máy định vị cho ta, ta sẽ đi xử lý chuyện này, bạn học bên cạnh ngươi cũng an toàn.”

Tô Bạch gật đầu, lấy một ít cơm niêu chiên giòn cho vào trong bát của mình.

Món cơm niêu chiên giòn này được đặt trong một cái niêu rất to, ba người ăn dư dả.

“Nhưng ta có một điều kiện.” Tô Bạch nhìn về phía Lý Thanh Trúc, “Ta hy vọng tham gia hành động vây bắt đối phương với ngươi.”

“Ngươi tham gia?” Lý Thanh Trúc nhíu mày, “Ngươi tham gia có ích lợi gì, ngươi cũng chỉ là một người…”

Nói đến đây, giọng nói của nàng hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Chuyện này quá nguy hiểm, ngươi không thích hợp để tham gia.”

“Ta có thể làm mồi nhử.” Tô Bạch nhìn về phía Lý Thanh Trúc: “Lúc trước khi ta tiếp xúc với hắn có dùng búa đánh hắn. Ta đoán hắn vô cùng quen thuộc ta. Nếu trong lúc các ngươi hành động mà không tìm thấy hắn, ta có thể làm mồi dụ hắn xuất hiện.”

“Không được.” Triệu Minh San không nhịn được mà lên tiếng.

Nàng đã trải qua chuyện lúc đó, sao có thể không biết sự nguy hiển trong chuyện này.

“Không sao đâu.” Tô Bạch an ủi một câu, nói tiếp: “Nếu không giải quyết chuyện này thì sau này chúng ta vẫn có thể gặp nguy hiểm. Nếu vậy còn không bằng ta đi làm mồi nhử, ít nhất chúng ta nắm thế chủ động, ta cũng sẽ có sự đề phòng.”

“Vậy ta sẽ đi cùng ngươi.” Triệu Minh San bướng bỉnh nói.

Trong lòng Tô Bạch cũng có chút cảm động khi nghe thấy nàng nói vậy.Nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: “Không được, hai người chúng ta đi cùng nhau, đối phương tất nhiên sẽ đối phó ngươi đầu tiên, đến lúc đó ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”

“Vậy ngươi…” Triệu Minh San đang định nói thêm điều gì đó.

“Vậy được rồi, lúc đó ngươi đi với ta.” Cũng chính là lúc này, Lý Thanh Trúc nói chuyện.

Sau khi nói xong, nàng lại nhìn về phía Triệu Minh San, cười nói: “Hắn là nam, có trách nhiệm cũng là chuyện bình thường, ngươi đi, ngược lại sẽ làm hắn bó tay bó chân. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ hắn.”

Nghe thấy Lý Thanh Trúc nói, Triệu Minh San khẽ mím môi, không nói nữa.

Sau đó, Tô Bạch giao quyền hạn của máy định vị cho Lý Thanh Trúc.

“Ồ, là máy định vị của công ty AL.” Lý Thanh Trúc hơi nhướng mày nhìn máy định vị.

Bản thân máy định vị này không có chức năng định vị. Nhưng nó có thể kết nối với di động của công ty AL gần đó. Dùng sZZuzNSjtḋ mqvdỪ động tải lên vị trí hiện tại, sau đó dùng chức năng định vị và mạng lưới của di động AL, ghi lại vị trí hiện tại.

Trên thị trường di động hiện nay, có rất nhiều người dùng di động do công ty AL sản xuất. Cho nên chức năng định vị của máy định vị này cũng coi như khá tốt.

Lý Thanh Trúc gật gật đầu rồi nói tiếp: “Ngươi gửi số điện cho ta, khi nào hành động ta sẽ thông báo.”

Nói đến đây, khuôn mặt nàng lộ ra ý cười, nói: “Ngươi rất không tồi, bộ môn của chúng ta đang khá thiếu người, ngươi có suy nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học muốn tới đây không?”

“Chỉ có tốt nghiệp đại học mới được vào sao?” Tô Bạch đột nhiên hỏi.

Lý Thanh Trúc nghe hắn nói, cũng lập tức hiểu ý hắn.

Lúc trước Tô Bạch đã từng gặp Sở Hồng Nguyệt, cho nên nhất định có thể đoán được tuổi của Sở Hồng Nguyệt.

“Không phải, có vài ngươi tương đối đặc biệt.” Lý Thanh Trúc cười cười, “Hơn nữa, ngươi vào đó cũng không giống như chúng ta. Ta hy vọng ngươi vào, là vào bộ môn hậu cần của chúng ta, bộ môn này rất an toàn.”

“Không có hứng thú.” Tô Bạch lắc đầu, tuy hắn cảm thấy trong bộ môn của Sở Hồng Nguyệt có thể lấy được vài tin tức có ích.

Nhưng so với việc lấy được càng nhiều tin tức thì nguy hiểm trong đó lại càng lớn hơn.

Dù gì, hắn cũng là người sống lại.

Phải đối mặt với một đám người thường xuyên đối mặt với người sống lại, hơn nữa còn phải che giấu với những người cực kỳ hiểu rõ về tập tính của người sống lại, đó chính là tìm chết.

Hắn còn không tự đại đến loại tình trạng này.

Nghe thấy hắn nói, Lý Thanh Trúc ngược lại nở nụ cười, “Bây giờ nói vậy không khỏi có hơi hoàn toàn, nói không chừng, có thể không cần chờ tới lúc các ngươi tốt nghiệp đại học, các ngươi đã có thể gia nhập vào chúng ta rồi.”

Tô Bạch nghe vậy có hơi sửng sốt, từ sau khi hắn có được trí nhớ +1 thì đầu óc dùng rất tốt.

Cho nên, chỉ mất một lúc hắn đã nghe ra rất nhiều thứ từ trong lời nói của Lý Thanh Trúc.

Lý Thanh Trúc cực kỳ có tin tưởng, chính mình sẽ gia nhập đối phương.

Hơn nữa, khi đối phương nói, nói chính là các ngươi, mà không phải ngươi.

Các ngươi trong câu nói này, còn bao gồm cả Triệu Minh San.

Mà điểm tương đồng của hắn và Triệu Minh San chỉ có một.

Đó chính là, hắn và Triệu Minh San đều là học sinh, hơn nữa thành tích đều đứng đầu.

Nếu Triệu Minh San phát huy đặc biệt tốt thì còn có khả năng lấy được Trạng Nguyên tỉnh Tây Vũ.

Tô Bạch nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng. Đó chính là, có phải đối phương nhận người lúc thi đại học không?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Nhưng cũng chính lúc này, một vấn đề lại xuất hiện trong lòng hắn.

Lý Thanh Trúc là người của bộ môn đặc biệt, vậy hẳn là đã trải qua huấn luyện đặc biệt, không thể tiết lộ tin tức này ra ngoài mới đúng.

Lúc trước Sở Hồng Nguyệt cũng như vậy.

Ngoại trừ… Đối phương đang thử hắn.

Tô Bạch quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Trúc.

Lại vừa lúc đối diện với ánh mắt cười khanh khách của Lý Thanh Trúc: “Ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, năng lực tư duy của ngươi thật đúng là không tệ, không gia nhập vào bộ môn hậu cần của chúng ta thật sự có hơi đáng tiếc.”

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    55

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!