Sau khi thu lại cảm giác, Tô Bạch rửa mặt sạch sẽ trong nhà vệ sinh.
Một màn vừa rồi kia rất chấn động, khiến cho hắn cũng cảm giác chính mình không sạch sẽ.
Vẫn là người thành phố biết chơi.
Tô Bạch nén trí nhớ về cảm giác trước đó lại với nhau, ném vào trong một góc của trí nhớ.
Lần này thêm điểm thuộc tính vào trên cảm giác dã thú là không sai.
Lúc trước hắn cũng đã phát hiện cảm giác dã thú này là một thuộc tính vô cùng thần kỳ.
Bởi vì trước đó thậm chí hắn dùng thuộc tính này cảm giác được sự tồn tại của quái nhân mặt mèo.
Tuy rằng có thể nguyên nhân là do đối phương xem thường mình.
Nhưng cho dù như thế, thuộc tính này đã là vô cùng mạnh mẽ rồi.
Phải biết rằng, trước đó, thậm chí Tô Bạch không cảm giác được sự tồn tại của quái nhân mặt mèo.
Mà hiện giờ đã có thuộc tính cảm giác dã thú +2, có thể nói là nhiều hơn một năng lực bảo mệnh.
Trong tương lai, quái nhân mặt mèo lại phát động năng lực cõi mộng với hắn, chưa hẳn hắn không thể cảm giác được.
Hơn nữa, Tô Bạch thêm điểm thuộc tính này cũng có một nguyên nhân vô cùng quan trọng, hiện giờ kẻ địch của hắn còn có một người sống lại có thể tàng hình.
Hiện giờ có năng lực này, có lẽ hắn có thể đấu một trận với người sống lại tàng hình kia.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Bạch thoải mái rất nhiều, quái nhân mặt mèo và người tàng hình là một vướng mắc trong lòng hắn, hiện giờ có một năng lực có thể đề phòng đối phương, không thể không nói là một việc vui ngoài ý muốn.
Thật ra lúc trước, hắn cũng không có nghĩ đến việc giết Đinh Tuấn lại sẽ đạt được lợi ích lớn như vậy.
Hơn nữa, những chỗ tốt này còn không phải là toàn bộ.
Tô Bạch nâng lên tay trái của mình, chọt lên cánh tay, một điểm đỏ xuất hiện ở trên ngón tay hắn.
Tiếp theo, một bóng dáng xuất hiện ở trong trí nhớ của hắn.
Người nọ quay đầu, một khuôn mặt bốc cháy xuất hiện trong đầu của Tô Bạch.
Là Đinh Tuấn.
Đinh Tuấn là người của thôn Minh Khê thành phố Tây Giang, từ nhỏ hắn đã không có cha, người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn, lúc hắn bị bắt nạt, còn sẽ đi vào thôn khóc lóc om sòm.
Hắn cũng luôn lớn lên dưới sự bảo vệ của mẹ mình.
Hắn cũng vô cùng hiếu thảo với mẹ của mình, lúc hắn làm việc ở bên ngoài, thậm chí cũng phải dẫn theo mẹ mình đi cùng.
Cũng chính vì như thế, hắn vẫn không tìm được bạn gái.
Rất nhiều phụ nữ đều cảm thấy Đinh Tuấn dẫn theo một cái gánh nặng.
Nhưng mà Đinh Tuấn không cho là như vậy.
Hai mẹ con này lại sinh tồn trong thành phố khổng lồ này.
Đinh Tuấn đến công trường làm công, mẹ của Đinh Tuấn thì rửa chén ở nhà hàng.
Có thể tiếp tục như vậy, không bao lâu sau, bọn họ có thể đặt cọc một căn nhà ở thành phố Tây Giang, sau đó lại định cư ở thành phố Tây Giang.
Nhưng mà, bất ngờ chính là đột nhiên như vậy.
Có một ngày, mẹ của Đinh Tuấn cảm giác cả người mình khó chịu, nên Đinh Tuấn dẫn nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả, là nhiễm trùng đường tiểu.
Sau khi kiểm tra ra là nhiễm trùng đường tiểu, Đinh Tuấn hăng hái dẫn mẹ mình đi kiểm tra, cũng dần dần tiêu hao hết tất cả tài sản của mình.
Thật ra, trong lúc trị liệu, mẹ của hắn đã nói rất nhiều lần là không trị rồi, nhưng mà Đinh Tuấn vẫn muốn trị.
Cũng chính là như thế, một gia đình tốt đẹp đã bắt đầu trở nên suy sụp.
Một ngày Đinh Tuấn làm mấy công việc, thường xuyên chạy qua chạy lại ở nhiều nơi.
Nhưng cho dù như thế, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mạng của mẹ hắn mà thôi.
Muốn chữa bênh, chính là người si nói mộng.
Đinh Tuấn đã mệt mỏi đến muốn sụp đổ rồi, một ngày hắn chỉ ngủ bốn năm tiếng, thời gian còn lại đều dùng để làm việc.
Thế này, một người đàn ông làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Mà cũng chính vào lúc hắn muốn sụp đổ, một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Ngươi muốn cứu mẹ của ngươi không? Ta biết có một đường tắt, không biết ngươi có muốn thử xem không.”
Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng kia.
Đó là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt vuông vắn, trên mặt có nụ cười.
Nhìn thấy người đàn ông này, Tô Bạch chỉ cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào.
Hắn muốn mở miệng hỏi người này là ai, nhưng mà đây là trong trí nhớ của Đinh Tuấn, hắn căn bản không thể mở miệng.
“Đường tắt gì?” Thân thể Tô Bạch cảm giác được hỏi, trong giọng nói có vội vàng.
Sau đó, Tô Bạch chợt nghe thấy người đàn ông trung niên này nói tin tức của bản thân cho Đinh Tuấn, thậm chí nói rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Mà đối phương chỉ có một điều kiện, chính là để cho hắn chết.
Vào tình huống ngay lúc đó, Đinh Tuấn không có sự lựa chọn, chỉ có thể đồng ý, bởi vì hơn 20 vạn kia liên quan đến mạng sống của mẹ hắn.
Tô Bạch nhìn xuyên qua thị giác của Đinh Tuấn, liều chết nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trong lòng là một mảng lạnh như băng.
Hắn nghĩ cái chết của mình chỉ là một việc ngoài ý muốn, đúng lúc hắn đâm phải mũi dao của Đinh Tuấn.
Mà hiện giờ, trí nhớ này nói cho hắn, cái chết của hắn cũng không phải là ngoài ý muốn, là có người muốn hắn chết.
Tô Bạch trở lại hiện thực từ trong trí nhớ của Đinh Tuấn, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ đau khổ.
Trước đó hắn thấy được hình dáng của người đàn ông trung niên kia từ trong trí nhớ của Đinh Tuấn.
Mà nhìn hồi lâu, đột nhiên Tô Bạch cảm giác chính mình dường như đã gặp qua hắn ở nơi nào.
“Rốt cuộc là ở nơi nào?” Hắn ôm đầu của mình, bắt đầu nhớ lại trí nhớ trước kia của mình.
Nhưng mà, tuy rằng trí nhớ trước kia của hắn từng bị sửa lại, nhưng người đàn ông trung niên này chỉ là một đơn vị tìm tòi vô hiệu.
Đó là một người qua đường, chỉ là người qua đường vội vàng nhìn thoáng qua.
Thậm chí Tô Bạch cảm thấy được, nếu không phải hiện giờ hắn có hai điểm thuộc tính trí nhớ ở trên người, căn bản là hắn sẽ không cảm thấy được từng gặp qua người này.
“Rốt cuộc là ai?” Tô Bạch nhắm mắt lại, lật xem trí nhớ tới lui rất nhanh.
Hắn cần lật lại trí nhớ của mình một lần, mới có thể tìm ra đối phương.
Mà việc này, tuyệt đối là một công trình vô cùng hao thời gian hao sức lực.
Một giờ!
Hai giờ!
Ba giờ!
Mặt trời bên ngoài đã mọc lên, Tô Bạch vẫn nhắm mắt suy ngẫm ở trên giường như cũ.
Rốt cuộc vào giờ thứ tư, hắn đột nhiên mở mắt.
Lúc này, trong mắt hắn trải đầy tơ máu, nhưng mà lanh lợi vô cùng.
Hắn, rốt cuộc tìm được rồi!
Lúc này Tô Bạch mới biết được rốt cuộc chính mình gặp qua đối phương khi nào.
Người này, từng xuất hiện trong đám tang của ba mẹ hắn.
“Rốt cuộc hắn là ai?” Lúc này mặt của Tô Bạch bởi vì trí nhớ tiêu hao nên hơi trắng bệch, trong lòng có một luồng ác khí không phát ra được.
Hiện giờ hắn nghĩ tới một khả năng càng đáng sợ, cái chết của cha mẹ hắn thật sự là ngoài ý muốn sao?
Lúc này, trong đầu Tô Bạch nhớ lại chuyện lúc trước.
Lúc trước cha mẹ của hắn đi mua vật liệu gỗ ở vùng khác, bị xe tải nghiền qua trên đường cao tốc.
Thời điểm đó, đã chết rất nhiều người, trong đó bao gồm cả cha mẹ hắn.
Lúc trước Tô Bạch cảm thấy đó một một việc ngoài ý muốn, mà hiện giờ xem ra, dường như cũng không phải là ngoài ý muốn.
Có lẽ, tài xế kia giống với Đinh Tuấn?