“Ha…” Tô Bạch đi đến một tảng đá cạnh bên đường, cảm nhận được sự yên lặng bốn phía, lập tức đi ra từ trong giết chóc trước đó.
Đây là lần thứ hai hắn giết người.
Hơn nữa, lần này giết người không giống với lần giết người trước, gần như hắn không có chuẩn bị bất cứ thứ gì che giấu, rất có khả năng sẽ bị người phát hiện.
Thật ra, nếu nói muốn đạt lợi ích lớn nhất, hắn hoàn toàn có thể chờ chiếc xe tải kai tiếp tục đụng người rồi sau đó rời đi.
Như vậy, hắn có thể đạt được càng nhiều điểm thuộc tính.
Nhưng mà lúc Tô Bạch nhìn thấy chiếc xe tải kia nghiền qua người, trong đầu đột nhiên nhớ tới cha mẹ của chính mình.
Lúc ấy cha mẹ hắn cũng là bị nghiền ép như thế.
Nếu lúc trước có người bằng lòng ra tay, cha mẹ hắn cũng sẽ không phải chết.
Cũng chính là bởi vậy, Tô Bạch vẫn không đợi đến đạt lợi ích lớn nhất, mà là lựa chọn giết chết tài xế, giảm bớt càng nhiều bi kịch xảy ra.
Tô Bạch rất muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng mà còn chưa tới mức vì sức mạnh mà không để ý tới điểm mấu chốt của chính mình.
Đây xem như là sự kiên trì của hắn với chính mình.
“Meo!” Cũng chính vào lúc này, một trận tiếng mèo kêu truyền đến từ xa xa.
Tô Bạch thấy ở chỗ rẽ phía trước, có một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang ngồi xổm trên mặt đất, rắc một túi thức ăn cho mèo trên đất, cho một đám mèo hoang ăn.
Vẫn là quần áo cả người màu đen, hơn nữa còn đeo khẩu trang.
Là quái nhân mặt mèo kia.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người này, Tô Bạch đã nhận ra đối phương.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Hắn nhìn về phía quái nhân mặt mèo, bình tĩnh hỏi.
Quái nhân mặt mèo nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tô Bạch, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì vậy, ta chỉ ở chỗ này cho mèo ăn thôi. Ai tìm ngươi?”
Nói xong, hắn lại lấy ra một hộp thức ăn cho mèo đóng hộp từ bên cạnh, mở ra đổ xuống trước mặt những con mèo kia, lẩm bẩm: “Mau ăn đi, ăn xong rồi sẽ đưa các ngươi đi triệt sản.”
Nói xong, hắn lấy ra một cái lồng sắt lò xo lắp ráp giản dị từ bên cạnh, bắt đầu bắt từng con mèo vào đó.
Những con mèo hoang này cũng không phản kháng, ngoan ngoãn bị hắn bắt vào, lúc đi vào còn liếm tay của quái nhân mặt mèo, hoàn toàn không biết vận mệnh tương lai bi thảm của mình.
Nhìn thấy một màn này, Tô Bạch hơi không biết nói gì.
Quái nhân mặt mèo này cũng thật là quái, sau khi cho những con mèo này ăn lại còn muốn dẫn chúng nó đi triệt sản.
“Làm sao còn đứng ở chỗ đó?” Quái nhân mặt mèo một tay cầm lồng mèo, nhìn về phía Tô Bạch nói: “Lại đây hỗ trợ đi.”
Nghe thấy đối phương sai bảo, Tô Bạch liếc mắt nhìn đối phương một cái, vẻ mặt lạnh lùng.
Tuy rằng đêm qua hắn muốn tìm người này hỗ trợ tìm kiếm người đàn ông trung niên trốn trong chỗ tối kia, nhưng mà cũng không đến mức bị người khác tùy ý chỉ tay năm ngón, nhiều nhất cũng là trao đổi lợi ích mà thôi.
Quan hệ của hắn và quái nhân mặt mèo này còn không có tốt đến loại tình trạng này.
Người này, chính là từng trêu đùa hắn.
“Ta nói này, ngươi sẽ không cảm thấy tự ngươi đội cái mũ lưỡi trai thì Sở cảnh sát sẽ không nhận ra ngươi đó chứ. Phải biết rằng cảnh sát hiện giờ vẫn là rất mạnh.” Cũng chính vào lúc này, quái nhân mặt mèo đột nhiên nở nụ cười một tiếng: “Ngươi xách lồng sắt cho ta, cùng đưa đến đến bệnh viện thú cưng đi, ta giải quyết phiền phức này cho ngươi.”
Nghe được lời nói của đối phương, ánh mắt của Tô Bạch hơi hơi chớp động, sau đó liền đi qua, xách lồng mèo lên.
Hắn không muốn giúp đối phương, nhưng mà bất đắc dĩ là điệu kiện đối phương đưa ra rất ưu đãi.
Trước đó hắn cũng đang phiền về chuyện này.
Hơn nữa, như vậy cũng có thể kiểm tra một chút khả năng của quái nhân mặt mèo này rốt cuộc là lớn bao nhiêu.
Sau đó, Tô Bạch và quái nhân mặt mèo cầm theo lồng sắt đựng mèo đi trên đường.
Dọc theo đường đi này, hấp dẫn rất nhiều người chú ý đến, thậm chí còn có trẻ con hỏi bọn họ có phải muốn bắt mèo đi ăn không.
Đương nhiên, càng làm cho Tô Bạch không biết nói gì chính là, nguyên nhân bởi vì hắn đội mũ lưỡi trai, vậy mà có trẻ con gọi hắn là chị.
Điều này làm cho da đầu hắn hơi run lên, quyết định để bản thân phơi nắng sớm một chút.
Không được bao lâu, Tô Bạch đã cùng quái nhân mặt mèo tới một cửa hàng thú cưng.
“Ngươi lại tới nữa à, những con mèo này đều là mèo phải triệt sản đúng không?” Sau khi bọn họ đi vào phòng, một nhân viên cửa hàng vội vàng kêu một tiếng.
“Ừ, đúng vậy.” Quái nhân mặt mèo cười cười, nhã nhặn nói.
Tiếp theo, hắn lấy một tấm thẻ ra, nói: “Đây là thẻ thành viên của ta, nhớ giảm giá cho ta.”
Tô Bạch thấy thế, hơi hơi có chút kinh ngạc, hắn nhìn về phía quái nhân mặt mèo bên cạnh, quái nhân mặt mèo này rốt cuộc thích mèo hay là có thù với mèo vậy? Vì để triệt sản cho mèo mà còn làm thẻ thành viên nữa.
Hơn nữa, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, quái nhân mặt mèo này là người sống lại, làm sao còn có thể thiếu tiền? Vậy mà còn muốn giảm giá.
Với sự hiểu biết của hắn với người sống lại, bất kể là Chu Oánh Oánh hay là người tàng hình kia, đoán chừng đều kiếm được tiền rất nhanh.
Quái nhân mặt mèo có loại năng lực làm cho người ta rơi vào cõi mộng kỳ dị này, đoán chừng kiếm được tiền còn nhanh hơn.
Nghĩ vậy, Tô Bạch lộ ra vẻ suy nghĩ.
“Được.” Nhân viên cửa hàng kiểm tra mèo trong lồng sắt một chút, nói: “Chỗ này có mười hai con mèo, tám con mèo cái, bốn con mèo đực, tính giá thành viên cho ngươi, triệt sản mèo cái 600 tệ, triệt sản mèo đực 400 tệ, tổng cộng là 6400 tệ.”
Nghe được lời hắn nói, trên mặt quái nhân mặt mèo lộ ra một tia đau lòng, nói: “Được, lấy thẻ tính đi.”
“Được, thưa ngài.” Nhân viên cửa hàng tươi cười gật đầu, kéo thùng đi vào phòng y tế.
Lúc này, trong phòng y tế kia, đã có bác sĩ đang chờ đợi.
“Lại gặp rồi, ngài Miêu.” Lúc này, bác sĩ kia cũng nhìn thấy quái nhân mặt mèo, không khỏi chào hỏi nói.
“Đã lâu không gặp.” Quái nhân mặt mèo cười với bác sĩ.
“Ngươi không có họ chân chính à?” Tô Bạch nhìn về phía quái nhân mặt mèo, hơi thắc mắc hỏi.
Lúc trước Thu Diệp họ Thu hắn cũng cảm thấy hơi hiếm thấy.
Nhưng đây thật sự là họ thật.
Quái nhân mặt mèo này họ Miêu, lại là chuyện gì?
“Ta thích.” Quái nhân mặt mèo phẩy tay áo, nói: “Hiện giờ trước hết không nói cái này, trước hết xử lý chuyện cho ngươi đã.”
Nói xong, hắn lấy ra một cái di động màu đen, ấn gọi điện thoại.
Sao đó, điện thoại rất nhanh đã có người nhận.
Quái nhân mặt mèo ra hiệu với Tô Bạch, rồi đi ra bên ngoài bệnh viện thú cưng, nhận điện thoại.
“Này, hôm nay hắn giết người. Ừ, đúng vậy, chuyện này giao cho ngươi xử lý.”
Tô Bạch thả ra cảm giác dã thú của bản thân, nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài.
Điều này làm cho hắn hơi tò mò, người nói chuyện với quái nhân mặt mèo này là ai, người này có thể giúp hắn thoát khỏi tình nghi sao?
Nếu thật sự có thể, quái nhân mặt mèo này lại có quan hệ gì với người đầu kia điện thoại?
Chẳng lẽ cũng là một tổ chức giống như của Sở Hồng Nguyệt à?
Trên mặt Tô Bạch lộ ra vẻ suy nghĩ.