Sau đó, Tô Bạch lại vượt qua giữa nhà lầu, đều không phát ra chút âm thanh, giống như một con mèo linh hoạt đến quỷ dị.
Chờ sau khi đến một căn phòng vô cùng thấp bé, Tô Bạch đi qua khu điểm mù của một cảnh sát thường phục lẻn vào trong nhà Diêu Thiếu Bân.
Tô Bạch vào đến nhà Diêu Thiếu Bân rồi lập tức nhíu mày.
Lúc này, mùi máu tươi bốn phía vô cùng nồng đậm, thêm với mơ hồ còn có mùi chuột chết.
Đây là do người Diêu Thiếu Bân đã giết cùng với xác mà hắn giấu đi gây nên.
Sau đó Tô Bạch đi vào một căn phòng nhỏ.
Diêu Thiếu Bân dùng năng lực ẩn thân của bản thân làm ra tiền rồi mua một căn nhà ở đây, mà căn phòng này chính là nơi thờ phụng tro cốt của mẹ Diêu Thiếu Bân.
Nhưng đối phương bình thường đều sẽ không tiến vào mà thôi.
Đối phương sợ hãi nơi này, bởi vì hắn không thể tin được mẹ của mình đang ở trong một cái hũ nhỏ bé.
Sau khi vào phòng, Tô Bạch đi tới bên cạnh hũ tro cốt.
Sau đó hắn mở hũ tro cốt ra.
Trong hũ tro cốt có một ít bột phấn xương cốt.
Thật ra tro cốt không phải thật sự nghiền nát thành bụi phấn mà bị biến thành bột xương, đều là sau khi đốt cháy, xương cốt bị đập nát rồi bỏ vào.
Tro cốt giống như trên phim truyền hình đoán chừng phải dùng máy nghiền nát phá đi mới được.
Mở hũ tro cốt ra, Ma Thiết trên cổ tay Tô Bạch ngọ nguậy, biến thành một kim thép bén nhọn.
Sau đó hắn đâm kim thép vào tận đáy, làm hỏng thiết bị truy tìm ở trong đó.
Quyền hạn của thiết bị truy tìm này vẫn còn có ở chỗ Lý Thanh Trúc, hắn không muốn bị Lý Thanh Trúc bắt ngay tại trận.
Mà làm xong việc này, Tô Bạch đã mang theo hũ tro cốt rời khỏi hiện trường.
Thật ra hắn làm như vậy nhất định sẽ lưu lại một vài dấu vết ở hiện trường.
Thêm với hũ tro cốt biến mất cũng sẽ khiến cảnh sát hoài nghi.
Nhưng Tô Bạch nghĩ, đây không có vấn đề gì với hắn cả, dù sao những cảnh sát này đến hiện giờ đều chỉ vì quét dọn hiện trường mà thôi.
Manh mối hắn vào đây nhất định sẽ bị phá hết.
Thêm với cho dù hắn bị bắt đã trộm hũ tro cốt, vậy cũng không phải là chuyện lớn lao gì.
Tô Bạch chỉ không muốn để cho tổ chức Ảnh biết được bí mật của mình mà thôi, nếu không hắn đã kêu Lão Miêu lấy ra đều chẳng có vấn đề gì.
Sau khi rời khỏi phố Long Bình, Tô Bạch không bắt được xe, hiện giờ dù sao đang ở nơi tương đối hẻo lánh, lại là rạng sáng, cho nên vốn không hề có xe taxi nào đi qua đây cả.
Nhưng mà hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, hắn mang theo chứng minh thư, tìm khách sạn gần đây ở lại cũng không có vấn đề gì.
Sau đó đầu tiên Tô Bạch tìm bãi đất hoang rồi dùng Ma Thiết đào hố trên mặt đất, nhét thẳng hũ tro cốt vào trong đó, tiếp theo lại đào hũ tro cốt từ trong đất lên.
“Xem ra phương pháp này không được rồi.” Tô Bạch nhìn hũ tro cốt tràn đầy cáu bẩn, thở dài trong lòng.
Hắn vốn định tìm lỗ hổng, nhưng đáng tiếc thay quan tài hoàng kim không hề phản ứng lại.
Hắn nghĩ lại vài nhiệm vụ của mình, phát hiện lần này hơi khác biệt.
Nhiệm vụ nguyện vọng có lỗ hổng có thể chui vào.
Nói ví dụ như Bành Niệm Từ muốn tìm được thi thể của con mình, hắn tìm được, nhưng không được đầy đủ mà thôi.
Mà nguyện vọng của Đinh Tuấn là để cho mẹ hắn năm mươi vạn, nhưng năm mươi vạn này lại không hề quy định là tiền mặt gì, cho dù tiền Liên bang nước ngoài đều được.
Nhưng mà Tô Bạch tương đối tổn hại, lại dùng tiền âm phủ thay thế.
Cho nên nhiệm vụ nguyện vọng thì có thể lợi dụng sơ hở, nhưng nguyện vọng của Diêu Thiếu Bân lại chỉ rõ ràng, phải tìm được ngôi mộ mới có thể chôn xuống được.
Cho nên chỗ bình thường nhất định không được.
Tô Bạch lắc lắc đầu, hiện giờ coi như biết lợi dụng sơ hở của nhiệm vụ nguyện vọng như thế nào, coi như là một thu hoạch.
Tiếp theo hắn nhặt được một túi rác gần đó, bọc hũ tro cốt lại, tìm khách sạn ở lại.
Thuê phòng xong, Tô Bạch đi vào phòng rồi ngẩn ra.
Hắn nhìn ổ điện, trầm mặc lại.
Hắn phát hiện một vài khách sạn hiện giờ thật có độc, gần đây tìm hai khách sạn, thế mà đều gặp phải chuyện như này.
Ở đây lại có giấu một cái camera.
Sau đó Tô Bạch thuần thục gỡ camera trong ổ điện ra, lại thêm nhiều dây điện hở bên trong, biến thành một ổ điện thật sự.
Hắn cảm thấy chuyện này làm nhiều thêm vài lần rồi thì sẽ có thể biến thành một thợ điện thuần thục.
Mà khi làm việc, Tô Bạch hồi tưởng lại trước đó ở huyện Lâm Xuân đã làm gì cái ổ điện.
Hắn tự nhiên không biết rằng sau khi hắn chỉnh lại ổ điện kia không lâu thì ông chủ khách sạn đã bị điện giật vào bệnh viện.
Làm xong rồi, Tô Bạch tìm chỗ ngồi xuống.
Sau đó hắn bắt đầu tính toán chuyện gần đây.
Hiện giờ có ba chuyện mấu chốt, một là hoàn thành nguyện vọng của Diêu Thiếu Bân, chuyện này liên quan đến tăng thực lực của hắn lên.
Tuy rằng hắn không hề thích Diêu Thiếu Bân, thậm chí đối phương còn do hắn đánh chết.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy phải hoàn thành nguyện vọng của đối phương.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là nhiệm vụ nguyện vọng này cho nhiều thứ lắm.
Một chuyện khác là tìm được người đàn ông trung niên kia, người đàn ông trung niên kia là người sau màn hại hắn, thậm chí có khả năng hại cha mẹ hắn.
Người này nhất định phải tìm được.
Nhưng mà hiện giờ không hề có manh mối gì về đối phương cả, nếu muốn tìm vẫn phải xuống tay từ chỗ người tài xế kia, hoặc hỏi chỗ Quản gia.
Chuyện thứ ba là hắn muốn cùng Lão Miêu đi tới cấm địa, chuyện kia liên quan đến con đường người chế thuốc.
Tô Bạch không biết nhiều về người chế thuốc, nhưng hắn đã có thể thấy được rất nhiều đầu mối từ trong đôi câu vài lời giữa Quản gia cùng với Lão Miêu.
Nếu trở thành một người chế thuốc, hắn thậm chí sáng tạo ra được người linh năng tương tự như Lý Thanh Trúc, Sở Hồng Nguyệt.
Đây có trợ giúp hắn vô cùng lớn.
“Phù…” Tô Bạch nhẹ nhàng thở phào ra.
Trầm mặc một chút, Tô Bạch cầm điện thoại bấm, nói: “Quản gia, giúp ta kiểm tra địa chỉ lái xe đã đâm chết cha mẹ ta, cùng với tình huống hiện giờ của bọn họ, cần bao nhiêu điểm cống hiến.”
“1 điểm là được, trong vòng ba phút cho ngươi đáp án.” Quản gia trả lời.
Sau đó Quản gia cúp điện thoại.
“Ba phút.” Tô Bạch trầm mặc, phát hiện tổ chức này thật sự có năng lực thông thiên, trong vòng ba phút thế mà lại có thể điều tra được địa chỉ của một người, hơn nữa biết được tình huống của đối phương.
Nhưng mà rất nhanh hắn lại sửng sốt, trong lòng hơi kinh ngạc, mới vừa rồi hắn không hề nói tên của người tài xế kia.
Nói cách khác, đối phương phải tìm được hồ sơ lúc trước, sau đó lại tìm đối phương, biết được địa chỉ của đối phương cùng với tình cảnh hiện giờ.
Một lát sau, Quản gia đã gọi điện thoại đến.
Tô Bạch nhận.
“Người đâm chết cha mẹ ngươi tên là Hứa Đông Thăng, quê quán số 184 xã An Tích huyện Quế Đê thành phố Bình Hương tỉnh Vân Đài, một nhà ba người ở tiểu khu Nguy Lan đường Từ Hàng thành phố Bình Hương tỉnh Vân Đài, vào nửa năm trước Hứa Đông Thăng vì phạm tội gây tai nạn, bị phán 2 năm lẻ 5 tháng…
Nói đến đây, Quản gia thoáng tạm dừng, rồi nói: “Nhưng mà khoảng thời gian trước, Hứa Đông Thăng đột nhiên đột tử trong tù, thêm với người nhà hắn cũng bị trúng độc khí than chết rồi.”