Sau đó, Tô Bạch với Lão Miêu lại đi dạo trong rừng rậm một lúc, thấy trời tối rồi liền tìm một chỗ để đóng quân, chặt một ít cành cây, dựng một cái lán miễn cưỡng che được mưa.
“Thế nào? Chịu được khổ không?” Lão Miêu dùng túi ni lông quấn quanh người để duy trì thân nhiệt.
“Vẫn chịu được.” Trên người Tô Bạch cũng bọc một lớp túi ni lông, đáp.
“Tiếc là hôm nay mưa, ở đây không có củi khô, nếu không chúng ta có thể nhóm lửa đốt sưởi.” Lão Miêu thở dài nói.
“Không sao đâu.” Tô Bạch lắc đầu, đúng lúc hôm nay hắn vừa đạt được một điểm thuộc tính chống lạnh, đối với hắn mà nói, nhiệt độ thấp thế này cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
“Ngươi cũng khỏe nhỉ.” Lão Miêu cười cười, bỏ balo xuống, nói: “Giờ có thời gian, chúng ta xử lý qua mấy loại thảo dược này đi.”
Dọc đường họ cũng hái được khá nhiều thảo dược.
“Ừ, ok.” Tô Bạch gật đầu.
Tiếp đó, hai người lấy thảo dược ra, bắt đầu sơ chế từng loại một.
Thảo dược trong cấm địa thật ra đều không dễ hỏng.
Nhưng cũng cần được xử lý một cách có hệ thống để kéo dài thời gian bảo quản, phương pháp xử lý thông thường là đắp thêm đất vào rễ của các loại thảo dược.
Lúc xử lý, Lão Miêu cũng ước tính giá trị của thảo dược luôn, tổng cộng khoảng 300.000.
“Những thảo dược này cho ngươi dùng hết đấy.” Xử lý xong thảo dược, Lão Miêu nói với Tô Bạch.
Tô Bạch sửng sốt, sau đó nói: “Vì sao?”
Hắn không hiểu tại sao Lão Miêu lại muốn đem lợi ích dễ như trở bàn tay tặng cho hắn.
Lão Miêu lắc đầu, nói: “Ta là người dẫn đường của ngươi, cho nên đương nhiên ta sẽ cho ngươi một ít lợi ích, trước đây người dẫn đường của ta cũng làm vậy, ngươi không cần phải để bụng đâu.”
Thấy đối phương nói vậy, trong lòng Tô Bạch không khỏi dấy lên một tia áy náy, đối phương chân thành với hắn như vậy, hắn còn giấu giếm năng lực của mình.
Làm vậy hình như hơi có lỗi với người ta.
Nhưng rất nhanh, hắn đã ném một tia áy náy này lên tận chín tầng mây rồi.
Hắn vẫn cảm thấy, bí mật của mình thì chỉ cần một mình mình biết là được rồi.
Đối phương đối tốt với hắn, hôm khác hắn báo đáp phần tình nghĩa này là được.
“Cảm ơn nhé.” Tô Bạch gật đầu, nói.
“Khà khà, ta thích dáng vẻ không làm màu của ngươi.” Lão Miêu thấy thế cười cười, nói tiếp: “Giờ vẫn còn thời gian, ta sẽ nói với ngươi mấy chuyện cụ thể về người chế thuốc. Luyện chế thuốc tổng cộng có ba bước, bước đầu tiên, ngươi phải kiểm tra linh năng trong cơ thể người để biết được thuộc tính cụ thể của đối phương. Sau đó dùng các loại thảo dược phù hợp với điểm thuộc tính của cơ thể đối phương để luyện chế đan dược. Mà thuộc tính linh năng trong cơ thể con người thì cần phải kiểm tra bằng một số thiết bị kiểm tra cỡ lớn mới được, giờ chúng ta chưa có điều kiện nên chỉ có thể kiểm tra sơ bộ bằng các thiết bị cỡ nhỏ sai số khoảng 0,1%.”
Nói đến đây, Lão Miêu lấy từ trong ba lô ra một thiết bị cỡ nhỏ bằng bàn tay.
Tô Bạch nghe vậy liền lấy làm lạ hỏi: “Không phải ở đây có từ trường nên rất nhiều thiết bị đều không sử dụng được hay sao?”
Nghe đối phương nói vậy, Lão Miêu cười một tiếng nói: “Nếu đổi lại là những thiết bị khác thì đúng là như vậy. Nhưng thiết bị này với điện thoại di động của chúng ta đều là đặc chế, giờ ngươi lấy điện thoại ra xem xem sử dụng được không.”
Thấy đối phương nói vậy, Tô Bạch cũng lấy chiếc điện thoại màu đen kia ra, phát hiện trừ việc không có tín hiệu thì đúng là không bị ảnh hưởng gì.
“Ta bảo ngươi này, chiếc điện thoại trên tay ngươi với thiết bị này đều trị giá hơn một triệu đấy, hơn nữa còn vừa quý vừa hiếm.” Lão Miêu chỉ vào điện thoại trên tay Tô Bạch với thiết bị của mình rồi nói.
Nghe đối phương nói vậy, Tô Bạch thấy hơi cạn lời, hắn thật sự không ngờ điện thoại với thiết bị này lại đắt đến vậy.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Lão Miêu thấy dáng vẻ của Tô Bạch liền mở nắp thiết bị trên tay ra, chỉ vào kim tiêm bên trong nói: “Thiết bị này chỉ cần đâm vào cơ thể người là nó sẽ phân tích ra linh năng trong cơ thể dựa vào máu của người đó. Số liệu sẽ sai số khoảng 0. 1%, sau khi ghi chép linh năng trong cơ thể người đó, ngươi hãy dùng thảo dược điều chế thử thuốc linh năng sơ cấp theo tỷ lệ 1: 10.”
Nói tới đây, vẻ mặt Lão Miêu bỗng khựng lại rồi nói tiếp: “Thuốc càng phù hợp với số liệu của cơ thể người, tiềm lực khai phá của đối phương lại càng lớn, ngược lại sẽ càng kém, tương lai thậm chí còn không thể thăng cấp. Mà một khi linh năng trong thuốc không phù hợp với cơ thể đối phương, thậm chí có một số thuộc tính vượt qua, tinh thần đối phương sẽ bị linh năng xâm chiến, biến thành kẻ điên giết người. Vậy nên một người chế thuốc ưu tú nên ước lượng được hàm lượng linh năng bên trong thảo dược và số liệu linh năng trong cơ thể người.”
Nghe Lão Miêu nói vậy, Tô Bạch cũng hiểu được ý của đối phương, sau đó hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu đã vậy, đến thiết bị này còn sai số 0. 1%, thì cho dù người chế thuốc có giỏi đến đâu cũng rất khó để điều chế thử ra được loại thuốc chắc chắn phù hợp với linh năng trong cơ thể con người phải không.”
“Đương nhiên.” Lão Miêu gật đầu, lắc đầu cười nói: “Ngươi phải biết rằng, trên thế giới này không ai có thể điều chế thử ra thuốc trình tự chắc chắn phù hợp với đối phương. Chúng ta chỉ có thể làm ra loại thuốc gần như là phù hợp nhất mà thôi. Hơn nữa, thiết bị trên tay ta chỉ là thiết bị kém nhất thôi, nếu muốn loại tốt hơn thì có loại có thể chính xác tới 0.01, thậm chí còn thấp hơn. Nhưng thiết bị kiểu đó đều cồng kềnh lắm, không mang theo người được.”
“Được rồi.” Tô Bạch cũng hiểu ra rồi, sau đó hắn nghĩ nghĩ một lúc, lại hỏi: “Thế loại thiết bị đó đắt lắm phải không?”
“Đương nhiên, thiết bị có thể sai số 0.01% đại khái cần khoảng 20 triệu, 0.009% thì hai trăm triệu, 0.008% thì một tỷ, 0.007% thì cần sáu tỷ. Mà giờ loại sai số thấp nhất là 0.001%, chỉ có một cái ở đại học Đô Thành, trị giá khoảng 50 tỷ.” Lão Miêu chậm rãi nói.
Nghe thấy thế, Tô Bạch hơi cạn lời, hắn không ngờ, loại thiết bị này lại đắt tới vậy.
Cho dù giờ hắn có thể kiếm được tiền thì đối với hắn mà nói, những con số này vẫn thuộc hàng thiên văn.
“Nhưng ngươi yên tâm, mọi tỉnh thành trong Liên bang đều có thiết bị linh năng, ngươi có thể thông qua Quản gia để đòi quyền hạn trực tiếp sử dụng, chẳng qua là cần một phần điểm cống hiến mà thôi.” Có lẽ là thấy Tô Bạch bị giá tiền đả kích, Lão Miêu liền bổ sung thêm một câu.
Nghe đối phương nói vậy, rốt cuộc Tô Bạch cũng thấy an tâm.
“Thiết bị trong các tỉnh thành có sai số là bao nhiêu?” Tô Bạch nhìn về phía Lão Miêu, hỏi.
“Sai số không vượt quá 0.01%.” Lão Miêu nói.
“Sột sà sột soạt...” Đúng lúc này, tiếng lá cây quét qua quần áo từ xa truyền tới.