Chương 69: Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Phiên bản convert 15786 chữ

Trường Không Trác Ngọc bước trên mây đi đến trước Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vươn tay đem bức họa nửa mở cầm trong tay, tay hơi dùng sức, Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà Cửu vĩ dùng hết chân nguyên cũng không thể thu hồi dễ dàng bị cuộn lại.

Trường Không Trác Ngọc sắc mặt nhợt nhạt, nói với Tử Thanh song kiếm: “Chúng vẫn luôn có ý đồ xé rách không gian trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ta cầm cự không được bao lâu, ta dùng toàn bộ chân nguyên để áp chế ma tộc, các ngươi mang ta tới thân Chúc Long.”

Tử Thanh song kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lần thứ hai biến thành song long, Trường Không Trác Ngọc khoanh chân ngồi bên trên Tử Thanh song kiếm, hai tay nắm thật chặt Sơn Hà Xã Tắc Đồ đang không ngừng run lên, cưỡi rồng đi tới Hám Thiên Phong.

Cùng lúc đó, có mấy tia sáng lấp lánh, cùng bay theo Trường Không Trác Ngọc tới Hám Thiên Phong.

Đợi khi Tử Thanh song kiếm đưa Trường Không Trác Ngọc cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong tay tới trên thân Chúc Long, Tố Sắc Vân Giới Kỳ, Lưỡng Nghi Kính và Nhân Quả Đăng cũng theo sát tới, cộng thêm Hám Thiên Phong là thân của Chúc Long, Huyền Âm Linh, thần khí của thánh thú, rốt cuộc chín đại thần khí cũng tập hợp đủ.

Hám Thiên Phong là một trong hai mắt trận lớn làm chủ sao Thái Âm, cũng là một trong những chiến trường chủ yếu nhất lần này, lúc này trên Hám Thiên Phong có rất nhiều thi thể tu sĩ, có tu sĩ chính đạo, có phật tu, cũng có ma tu.

“Các ngươi còn sống không?” Trường Không Trác Ngọc đột nhiên nói.

Huyền Minh Liệt mang theo tứ đại hộ pháp thương tích đầy mình đi đến trước mặt Trường Không Trác Ngọc, hắn khàn giọng nói: “Ta là huyết tu, chỉ cần thần hồn không bị diệt, là có thể sống. Về phần bốn người bọn họ, là nhờ có tiên khí thánh thú bảo vệ không bị nhiễm ma khí mới sống tới bây giờ. Ngoại trừ năm người bọn ta, trên Hám Thiên Phong ngay cả con sâu cũng không còn.”

Trường Không Trác Ngọc nắm chặt Sơn Hà Xã Tắc Đồ, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên, y gật đầu nói: “Coi như tốt, các ngươi có thể dùng hai thần khí tạm thời trấn áp Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ta cần phải bày trận trên thân Chúc Long, không thể luôn phong ấn ma khí.”

Huyền Minh Liệt lắc đầu nói: “Với chân nguyên của chúng ta bây giờ… không đủ.”

Trường Không Trác Ngọc cau mày nói: “Còn ai còn sống không?”

“Khụ khụ… Bần đạo may mắn, nhờ Trảm Cức kiếm bảo vệ nhặt được một mạng, chỉ tiếc kiếm bản mạng đã nát, sợ rằng bần đạo cũng không kiên trì được lâu lắm. Vừa rồi nhìn thấy ánh sáng của Tử Thanh song kiếm, liền theo tới đây.” Nhất Bần chân nhân đứng trước mặt Trường Không Trác Ngọc ho khan mấy tiếng, trên người lão đều là máu, không còn chỗ nào là bộ dáng tiên phong đạo cốt, cả người giống như sát thần, bàn tay nắm thật chặt Trảm Cức kiếm chỉ còn sót lại chuôi kiếm, giống như chỉ cần trước mặt có kẻ địch, cho dù chỉ còn lại chuôi kiếm, vẫn có thể vung kiếm như trước.

Trường Không Trác Ngọc gật đầu, Tử Thanh song kiếm giống như hiểu được ý của y, rơi vào trong tay Nhất Bần chân nhân.

“Tử thanh song kiếm không phải là nhận ngươi làm chủ, ngươi là chưởng môn phái Thục Sơn, trên lưng gánh theo số mệnh của Thục Sơn, Tử Thanh song kiếm có thể tạm thời để cho ngươi sử dụng, chỉ tiếc rằng không phải chủ nhân thật sự, không thể song kiếm hợp bích, nhưng có thêm Huyền Âm Linh và thần khí của thánh thú hẳn là cũng đủ rồi.”

Trường Không Trác Ngọc nói xong liền buông Sơn Hà Xã Tắc Đồ xuống, ba đại thần khí vây chặt Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại, nhưng Trường Không Trác Ngọc mới buông lỏng tay, sức mạnh bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ liền đánh bay sáu người, bằng sức của bọn họ, căn bản không đủ để áp chế toàn bộ ma khí của ma tộc.

Nhưng ngay khi Sơn Hà Xã Tắc Đồ mở ra, hơn mười viên xá lợi cũng bay đến Hám Thiên Phong, một viên xá lợi bay vào Nhân Quả Đăng, ngọn đèn vì có xá lợi nên ánh lửa càng thêm sáng ngời. Nhân Quả Đăng bay tới phía trên Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chặt chẽ vây lại ma khí sắp tràn ra.

Mà Nhất Bần chân nhân và Huyền Minh Liệt cũng không quan tâm tới vết thương trên người, vừa hộc máu vừa nhanh chóng đi tới, khống chế ba đại thần khí lúc này mới áp chế Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu.

Xá lợi của cao tăng Thiên Âm tự…

Hai tay Trường Không Trác Ngọc chắp thành hình chữ thập, hướng về hơn mười viên xá lợi vây quanh Nhân Quả Đăng cúi đầu làm một phật lễ, Vô Âm đại sư đã tọa hóa*, nhưng vẫn như trước để lại xá lợi bảo vệ thế gian này.

*Trong đạo Phật chỉ hòa thượng ngồi chết.

Việc đã đến nước này, đã không phải là lúc y làm nũng. (Tác giả viết 撒娇, t chỉ tra được 2 nghĩa là làm nũng với nũng nịu thôi)

Cho dù y muốn sống bao nhiêu, muốn cùng đồ nhi đi khắp thế gian nhìn ngắm phong cảnh bao nhiêu, dường như là không thể nữa.

Dưới kiếp nạn, có thể có bao nhiêu người may mắn trốn thoát.

Y và Lệ Tinh Luân gặp nhau ở Đoạn Hồn Cốc, từ sau khi gặp nhau chưa bao giờ tách ra, cho đến mấy ngày trước chia lìa ở Đoạn Hồn Cốc, không nghĩ tới lại là vĩnh biệt.

Trường Không Trác Ngọc đứng ở mắt trận Huyền Âm Thích Huyết trận trên thân Chúc Long, trận pháp này vốn dĩ chính là thần trận cổ thần để lại khắc chế ma tộc, nhưng sau này dần dần bị thất truyền, bị ma tông học thành Huyền Âm Thích Huyết trận, hấp thụ huyết hồn người trong trận. Trên thực tế trận pháp này, rõ ràng là tồn tại để hấp thu ma khí, nhốt ma tộc.

Dựa theo kế hoạch của bọn họ, vốn phải là Lệ Tinh Luân khống chế Đá vá trời, dùng thần lực trong Đoạn Hồn Cốc bù chỗ trống của Đá vá trời, như vậy Trường Không Trác Ngọc có thể thoát thân.

Nhưng Lệ Tinh Luân chưa trở về, vậy cũng chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu, tám thần khí đi tới thân Chúc Long, mở thần trận, cùng bị nhốt với ma khí ở trên thân Chúc Long, không chết không ngừng. (Khúc này không hiểu sao tác giả lại viết là tám nữa)

Trường Không Trác Ngọc vươn tay, đặt vào tâm trận, đây là trái tim của Chúc Long, y phải dùng thần lực được phong ấn trong cơ thể mình, thức tỉnh Chúc Long.

Từ khi Trường Không Trác Ngọc đi vào Tu Chân giới tới nay, đối phó với ai cũng đều vô cùng thoải mái, chưa bao giờ dùng tới chân nguyên của mình. Lúc này đây y lại không giữ lại chút nào, phóng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể ra, sức mạnh khổng lồ tiến vào thân Chúc Long, toàn bộ Hám Thiên Phong run chuyển. Trên thân Chúc Long núi đá bụi đất không ngừng bị chấn động mà rơi xuống, ngọn núi sụp đổ, giống như trời đất bị hủy diệt, tất cả sinh mạng đều sẽ bị thiên tai hủy diệt.

May là trong phạm vi trăm dặm Chúc Long không có sinh linh, chỉ có sáu người Nhất Bần chân nhân, dưới ánh nến của Nhân Quả Đăng chậm rãi bay giữa không trung, vững vàng áp chế ma tộc trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, không chịu chút ảnh hưởng nào từ những trận run chuyển.

Huyền Minh Liệt và bốn hộ pháp nhìn Hám Thiên Phong hoàn toàn thay đổi, trong mắt đều toát ra một tia cô đơn. Hám Thiên Phong chính là nhà của ma tông, mấy vạn năm qua các ma tu đều xem ở Hám Thiên Phong là niềm tự hào, nơi này là thánh địa ma tu, bây giờ lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Dưới kiếp nạn này, đã không còn mấy người tu chân công lực cao còn sống, chỉ một cái Hám Thiên Phong thì sao chứ?

Năm người cười khổ, mắt mở trừng trừng mà nhìn ngọn núi đã từng rất cao đó biến thành một cái đầu rồng, núi đá đổ xuống, Hám Thiên Phong lộ ra bộ dáng vốn có của nó, một bộ xương mãnh thú lớn không thể tưởng nổi hiện ra trước mắt mọi người, mà quanh người nó có khắc một trận pháp huyền diệu khó giải thích, trên thân Chúc Long vừa vặn có tám vị trí đặt thần khí, Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở trong bụng nó, mà Đá vá trời là ở vị trí trái tim. (Tác giả viết là tám nha, không biết sao nữa)

Trường Không Trác Ngọc lẳng lặng nhìn vị trí kia, đây là nơi y phải ở lại, cuối cùng y phải hiến thân mình vào đó, từ nay không còn người tên là Trường Không Trác Ngọc, chỉ có Đá vá trời và tám thần khí khác, cùng ma khí không chết không ngừng.

“Các ngươi đi đi.” Thanh âm của Trường Không Trác Ngọc truyền đến tai mỗi người, trong thanh âm mang theo quyết chí dứt khoát chịu chết, “Tu Chân giới đã trả một cái giá đủ đau đớn rồi, may là các đồ đệ đời sau vẫn còn, các ngươi còn, truyền thừa sẽ không bị diệt.”

“Trường Không đạo hữu…” Nhất Bần chân nhân nhìn vị trí trái tim trên thân Chúc Long, “Ngươi…”

Trường Không Trác Ngọc không trả lời, mà vung tay áo, vài đám mây trắng bay tới, đưa sáu người đi.

Nhất Bần chân nhân nhìn thần khí tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới sức mạnh khống chế khổng lồ, khảm vào thân Chúc Long, hợp thành một thể với thân Chúc Long. Theo từng vị trí thần khí khảm vào, thần trận thời viễn cổ được khắc trên thân Chúc Long mở ra, đem phạm vi trăm dặm quanh thân Chúc Long phủ một kết giới. Kết giới này còn mạnh hơn kết giới của Đoạn Hồn cốc và ba đại thần trận, nó sẽ vĩnh viễn phong ấn ma khí và chín đại thần khí bên trong, cho đến khi chúng cùng biến mất.

Mà thân là thần khí đứng đầu, Trường Không Trác Ngọc cũng ở trong đó.

Tay Nhất Bần chân nhân run nhè nhẹ, lão nghĩ tới người kiếm tu một kiếm chém Thục Sơn thần trận ra bước vào phái Thục Sơn, toàn thân y kiếm khí lẫm liệt, chính khí khắp người khiến ma khí không thể tới gần, giống như thần tiên hạ phàm. Vì sao Nhất Bần chân nhân lại xem người không hề có tên tuổi như y là bạn thân, chính là bởi vì nhìn thấy được đôi mắt chính trực lại chân thành của y.

Còn Tử Thanh song kiếm, hai thanh thần kiếm bảo vệ Thục Sơn ngàn vạn năm để lại vô số truyền thuyết, cũng sẽ vĩnh viễn bị phong ấn trên thân Chúc Long, từ nay về sau trở thành những thanh sắt tầm thường, trong trời đất chỉ còn lại truyền thuyết về song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch, ai lại biết được, thật ra hai thanh kiếm này rất thích lười biếng, luôn đem kẻ thù mạnh thả vào Thục Sơn để đệ tử trong phái Thục Sơn luyện kiếm chứ?

“Bần đạo, bần đạo thân là chưởng môn phái Thục Sơn, bây giờ Thục Sơn kiếm trủng đã bị hủy, hơn phân nửa đệ tử Thục Sơn chết trong kiếp nạn, thần trận bảo vệ núi đã biến mất, mà ngay cả thần kiếm vẫn luôn bảo vệ Thục Sơn từ thời cổ hoang cũng mất… Bần đạo này làm chưởng môn… Ha ha ha ha ha ha…”

Giữa đất trời hoang vắng vang vọng tiếng cười thê lương của Nhất Bần chân nhân, trận kiếp nạn này họ thắng, cũng là thắng thảm, cái giá phải trả khiến những người còn sống khó có thể chấp nhận.

“Tốt xấu gì núi của ngươi vẫn còn đó,” Huyền Minh Liệt ngắt ngang tiếng cười của Nhất Bần chân nhân, “Mà bọn ta, ngay cả nơi để ở cũng không còn.”

Nơi kết giới vây lại, là dãy núi nối liền không dứt của Hám Thiên Phong, là nơi mấy vạn năm qua ma tông tồn tại, bây giờ cao thủ ma tông đều tan thành tro bụi, mà bọn họ ngay cả nơi ở cũng không còn, như chó nhà có tang, được một đám mây trắng che chở, không biết sẽ bay tới nơi nào.

“Nhưng ta còn sống,” Huyền Minh Liệt nói, “Thế gian này vẫn còn.”

Bọn họ cúi đầu, nhìn xuyên qua đám mây, nhìn thấy nhân gian không bị hao tổn chút nào, ánh sáng mặt trời đã xuất hiện, mọi người đắm chìm trong ánh sáng, thờ phụng vị thần vốn không tồn tại trên bầu trời.

Nhưng y không còn… Huyền Minh Liệt lại dừng mắt về phía kết giới đã hoàn toàn không còn nhìn thấy, Trường Không Trác Ngọc ở ngay bên trong.

Sau khi kết thành thần trận, kết giới liền biến mất khỏi nhân gian, cho đến khi ma khí hoàn toàn bị tiêu diệt, nhân gian mãi mãi sẽ không nhìn thấy mảnh đất nầy. Đợi sau khi ma khí biến mất hết, thần trận tất nhiên sẽ biến mất, nơi này mới có thể bị người khác phát hiện. Bây giờ, ngay cả người tu chân cũng không thể đi vào nơi đó, đó đã không còn là phạm vi Tu Chân giới, mà là chiến trường thần ma.

Huyền Minh Liệt nhịn không được nhớ tới cái tên kiêu ngạo xông vào Hám Thiên Phong đánh người, rõ ràng mạnh như vậy nhưng lại không giết bất kỳ ai, chỉ đem tu giả bị ma hóa đốt trụi, còn dạy hắn làm sao sử dụng Huyền Âm Linh. Ép hắn thi triển Trảm Huyết thuật cho Lệ Tinh Luân, biết rõ hắn âm thầm động tay động chân, nhưng vì đại cục mà không hề tiêu diệt hắn.

Kỳ thật, Trường Không Trác Ngọc là người hơi mềm lòng, có bệnh chung của tu sĩ chính đạo thiện lương, rõ ràng giả bộ lạnh lùng, giả bộ mình là Huyết Thiên Kiếp chuyển thế, lại đem ánh mắt dịu dàng đặt hết lên người đồ đệ không có tiền đồ kia, không cho người ngoài một chút nào.

Trong trận chiến không nhìn thấy Lệ Tinh Luân, có lẽ là lại được sư phụ hắn bảo vệ rồi, cũng giống như đệ tử của đa số môn phái, trốn ở nhân gian, để lại dòng dõi cho Tu Chân giới.

Huyền Minh Liệt cười lạnh, Lệ Tinh Luân bất quá là cái đồ vô dụng. Nếu là hắn, nếu là hắn.. Hắn tình nguyện không còn một tia tàn hồn nào, cho dù mình không còn khả năng khôi phục, cũng muốn ở lại bên cạnh Trường Không Trác Ngọc, ở cùng cái tên ngoại trừ mềm lòng, còn có hơi nhát gan kia.

Nghĩ tới đây, Huyền Minh Liệt lại tự giễu mà cười, miên man suy nghĩ cái gì chứ, cuối cùng hắn vẫn là được bảo vệ, đứng trên đám mây Trường Không Trác Ngọc thả ra, một chút chân nguyên cũng không còn, thoát khỏi chiến trường thần ma.

Nếu sau này gặp được Lệ Tinh Luân, phải dùng vẻ mặt gì đối đãi với một nửa đệ tử của mình đây? Châm biếm sao?

Bất quá cũng chỉ là năm mươi bước cười một trăm bước* mà thôi.

*Tương tự câu chó chê mèo lắm lông.

Bọn họ cuối cùng cũng đều thoát ra, để lại một mình Trường Không Trác Ngọc đối phó với toàn bộ ma tộc của ma giới.

Sáu người đã không còn nhìn thấy thân Chúc Long, dưới sự bảo vệ của kết giới, nơi đó đã biến thành đồng bằng, toàn bộ Hám Thiên Phong biến mất khỏi nhân gian, không bao giờ có thể tìm được…

Đột nhiên một tia sáng đỏ trong tầm mắt hiu quạnh của sáu người giáng xuống, hung hăng chém vào thần trận người bình thường không thể nào nhìn thấy!

Đằng xa một người toàn thân đẫm máu, cho dù đã ở ngoài ngàn dặm, Huyền Minh Liệt cũng có thể cảm nhận được huyết khí đáng sợ trên người người này, huyết khí trên người của người này rất nặng, giống như những ma tộc trong ma giới còn kém hắn một bậc.

Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm đỏ rực, nhẹ nhàng vung lên liền có thể phá núi lấp biển, chỉ một kiếm, liền hung hăng xé ra một lối vào trên kết giới thần trận, lối vào kia vừa mở ra, một luồng ma khí liền nhịn không được dũng mãnh xông ra, muốn mượn khe hở này trốn đi.

Nhưng người nọ đứng ngoài trận cầm kiếm trước ngực, một người một kiếm, lại chống được uy lực của thần trận, khiến những ma khí đi căn bản không thể tới được nửa phần, hoàn toàn không thể lợi dụng khe hở này rời khỏi trận pháp.

Người nọ biến thành huyết quang, đối diện ma khí xông vào trận, hắn vừa vào trận, thần trận lập tức khôi phục, một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Lệ Tinh Luân!” Huyền Minh Liệt khẳng định nói.

Đó là ánh sáng của huyết tu, hắn thân là huyết tu, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Huyết tu trong trời đất, có thể vì Trường Không Trác Ngọc mà xông vào chiến trường thần ma, chỉ có một mình Lệ Tinh Luân.

“Là hắn?” Nhất Bần chân nhân hoàn toàn không tin vào mắt mình, “Hắn làm sao lại mạnh như vậy? Từ đâu mà học được công phu tà đạo bậc này? Hơn nữa, nếu bần đạo không nhớ lầm, Lệ Tinh Luân năm nay bất quá cũng chỉ mới hai mươi ba…”

Huyền Minh Liệt cũng không thể giải thích, trong trí nhớ của hắn, Lệ Tinh Luân cũng chỉ có Nguyên Anh kỳ mà thôi, còn là dựa vào Trảm Huyết thuật mới tăng lên tới Nguyên Anh kỳ. Mà hiện tại, người vừa mới xuất hiện trước mắt bọn họ, rõ ràng đã tiến vào thần cảnh.

“Tông chủ…” Huyền Vũ hộ pháp nói, “Thuộc hạ có may mắn gặp Huyết tông chủ một lần, phong thái của Huyết tông chủ cả đời khó quên. Bóng dáng vừa rồi kia, rõ ràng chính là…”

Huyết Thiên Kiếp!

Cùng lúc đó, Trường Không Trác Ngọc đã nằm ở vị trí trái tim của Chúc Long, lẳng lặng chờ đợi mình bị hấp thu hết thần lực sau đó mất đi ý thức biến thành Đá vá trời, bỗng nhiên rơi vào một cái ôm.

Cái ôm xa lạ lại quen thuộc, khuôn mặt kia cũng vừa xa lạ vừa quen thuộc, người này mạnh tới nỗi khiến Trường Không Trác Ngọc cũng không nhịn được mà run rẩy, đôi tay kia ôm chặt Trường Không Trác Ngọc vào lòng, một âm thanh quen thuộc truyền đến: “Sư phụ…”

“Oa!” Trường Không Trác Ngọc rốt cuộc nhịn không được, ôm cổ Huyết Thiên Kiếp, thừa dịp bên cạnh không có ai, lớn tiếng mà khóc.

Mấy ngày nay đồ nhi không ở bên cạnh, y vẫn luôn nhịn không được khóc!

Bạn đang đọc Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật của Thanh Sắc Vũ Dực

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!