Chương 7: Ta dù sao trường sinh bất tử, các ngươi tùy ý (dịch)

Sự liêm sỉ của ngươi để ở đâu? (1)

Phiên bản dịch 4764 chữ

Tu chân không tuế nguyệt, mười lăm năm, vội vàng mà qua.

"Thảo(*)! Đành ngừng tu luyện vậy!"

(*) Ý ở đây dùng để chửi, nghĩa là "mẹ kiếp", hơi chói tai nên mình để nguyên văn.

Trong động phủ, Dương Thắng bỗng nhiên mở hai mắt ra, với vẻ bất đắc dĩ.

Thời gian mười lăm năm, chẳng những không mảy may lưu lại vết tích gì trên dung nhan hắn, ngược lại để cho khí tức của Dương Thắng càng trở nên thâm hậu.

Giờ phút này, hắn đã đột phá đến Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, khoảng cách đến Luyện Khí trung kỳ vẻn vẹn chỉ một bước!

Nhưng một bước này, lại để hắn ròng rã ba năm trời cũng không đột phá nổi!

"Ba tầng đầu tiên của Trường Sinh quyết đối ứng với ba tầng đầu của Luyện Khí kì, nếu muốn tiếp tục tu luyện, nhất định phải thu được tầng công pháp phía sau!"

Dương Thắng sờ lên cằm, một mặt im lặng.

Hắn rất muốn trực tiếp bế quan đến Hóa Thần.

Lý tưởng thì rất tốt đẹp, nhưng hiện thực trực tiếp hung hăng nện cho hắn một quyền!

Công pháp thiếu thốn chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ, càng không cần nói đến chuyện linh khí mỏng manh đến đáng thương.

"Nhất định phải ra ngoài tìm công pháp! Bất quá trước lúc đó, phải tăng thêm một chút chiến lực..."

Rất nhanh, Dương Thắng liền có kế hoạch.

Trừ bỏ tu vi của bản thân, kỹ năng đấu pháp của các tu sĩ cũng chỉ có linh khí, đan dược và đạo thuật.

Hai cái trước coi như bỏ, loại như hắn, nghèo đến nỗi vô duyên với chúng.

"Về đạo thuật, ta cũng chỉ biết ba loại cơ bản nhất, theo thứ tự là sơ giai Hỏa Cầu Thuật, Thủy Thuẫn thuật và Phong Nhận Thuật..."

Vừa nghĩ tới đó, Dương Thắng nhìn lên bầu trời, không nói nên lời.

Lúc trước, hắn ngẫu nhiên phát hiện một cái động phủ vứt bỏ của tán tu, nên mới có cơ hội tiếp xúc với Tu Chân giới.

Đối phương rõ ràng cũng là tu sĩ nửa đường mới xuất gia, không có khả năng lưu lại một chút đồ tốt.

"Hừ! Cái gọi là tinh kỹ(*), còn tốt hơn trăm kỹ nông cạn! Sơ giai đạo thuật thì như thế nào? Tu luyện tới đỉnh điểm, phi thường không kém!"

(*) tinh kĩ: tinh thông một kĩ năng đến điêu luyện.

Tự an ủi mình như vậy, Dương Thắng bắt đầu nghiên cứu sơ giai Hỏa Cầu Thuật.

Cứ như thế, năm năm sau.

Bùm!

Bên trong trận trận tiếng oanh minh kịch liệt, tảng đá núi nổ tung, đá vụn bay tứ tung.

Giữa khói bụi tràn ngập, một bóng người chậm rãi đi tới.

"Uy lực vẫn được!"

Nhìn xem kết quả do chính mình tạo ra, Dương Thắng âm thầm gật đầu.

Năm năm qua, ngoài tu luyện đạo thuật, hắn cái gì cũng không làm.

"Hiện cho ta!"

Trừ bỏ uy lực khác biệt ra, chỉ cần Dương Thắng tâm niệm vừa động, một viên hỏa cầu liền xuất hiện trong tay hắn.

Cơ hồ là ngay trong tích tắc!

"Tốt!"

Dương Thắng vẻ mặt hài lòng, hỏa cầu trong tay tán đi.

Trải qua mấy năm không ngừng ưu hóa nghiên cứu, ba môn đạo thuật sơ giai trong tay hắn, đã đạt tới trạng thái xuất thần nhập hóa chi cảnh!

Bất quá hao phí thời gian năm năm để nghiên cứu ba môn đạo thuật sơ giai, hắn đây cũng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả(*).

(*) Tiền Vô Cổ Nhân, Hậu Vô Lai Giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.

Hưu!

Sau một lúc điều tức, Dương Thắng chân đạp phi kiếm, xác định vị trí, đạp không mà đi.

Thường Thanh sơn mạch, là một trong những nơi tụ tập của tán tu Triệu quốc, nơi này không thiếu phường thị để giao dịch.

Sau nửa canh giờ, trước mắt hắn xuất hiện một mảnh khu vực tương đối bằng phẳng.

Nơi này cung đài lầu các nhiều vô kể, san sát nối tiếp nhau, không ít bóng người ở trong đó thường xuyên lui tới, thỉnh thoảng có vài đạo quang mang mờ mịt tiêu xạ mà tới, gây nên không ít ánh mắt kiêng kị, người qua đường nhao nhao tránh đi.

Sự xuất hiện của Dương Thắng, dường như không có gì đáng chú ý đến.

Luyện khí tầng ba, ở chỗ này thật không đáng chú ý.

"Thường Thanh phường thị, ta nhập đạo tu luyện ba mươi lăm năm, bây giờ vẫn là lần thứ hai đến đây!"

Sau khi hạ xuống, Dương Thắng nhìn qua phường thị trước mắt, cảm khái một tiếng.

Trước đó vì muốn mờ mang tầm mắt, hắn từng đến đây một lần, nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn nghèo!

"Đồ nhà quê!"

Đột nhiên, một giọng nói khinh thường vang lên.

Dương Thắng lần theo giọng nói nhìn lại, người đang nói chuyện, là một tên đại hán mặt đen, mắt to mày rậm, diện mạo thô kệch.

Thấy Dương Thắng trông lại, hắn nhếch miệng cười một tiếng, hai tay ôm ngực, giễu cợt nói: "Làm sao? Tiểu tử ngươi tựa hồ không phục?"

Luyện khí tầng bốn?

Hơi cảm thụ khí tức của đối phương, Dương Thắng không nói một lời, thu lại tầm mắt.

"Chậc! Một tên nhuyễn đản(*)!"

(*) nhuyễn đản: nhát gan, hèn nhát.

Đại hán mặt đen bĩu môi, tựa hồ cảm giác không còn gì thú vị, quay người dung nhập vào đám người đi đường.

Gia gia nhớ kỹ ngươi!

Dương Thắng liếc tên đại hán thật sâu một cái.

Hắn cảm giác, dự định một trăm năm sau, nhất định phải đi đến trước phần mộ của người này, khua chiêng gõ trống ba ngày ba đêm.

Bạn đang đọc Ta dù sao trường sinh bất tử, các ngươi tùy ý (dịch) của Nhất Chu Tựu Đoạn Thất Thiên Canh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    8mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!