Chương 61: [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Thổ hào muốn mua bản quyền Côn Luân

Phiên bản dịch 7552 chữ

Nguyên bản Nhâm Hòa tính về nhà thay bộ quần áo khác rồi mới đến, kết quả bị Đoạn Tiểu Lâu trực tiếp kéo đi, cùng với Hứa Nặc ba người trực tiếp đến nhà hàng.

Đến lúc bọn họ tới phòng Đoạn Tiểu Lâu đặt trước thì đã có người ở bên trong, đó là mấy thanh niên lớn hơn bọn hắn vài tuổi, bộ dáng thoạt nhìn đều là trên dưới 20 tuổi, gồm hai nam ba nữ.

“Đây là biểu ca của ta, còn có mấy ca ca tỷ tỷ ở cùng nhà với ta, năm nay bọn họ đều vừa mới vào đại học.” Đoạn Tiểu Lâu giải thích.

“Cùng một nhà?” Nhâm Hòa tỏ vẻ nghi hoặc.

Đoạn Tiểu Lâu dường như đoán được suy nghĩ của hắn liền nói: “Bọn họ sau này đều chuyển đi, bất quá mọi người quan hệ vẫn rất tốt.”

“À…” Nhâm Hòa gật gật đầu, bọn họ gia cảnh hắn cũng biết, tuy rằng nhìn có vẻ bình thường, nhưng bên trong Lạc thành có không ít nhân vật lớn, cái này đoán chừng đều là con cháu trong gia đình có điều kiện tốt, bất quá cùng hắn không có quan hệ gì cả, tính cách tốt thì làm bằng hữu, tính cách không tốt hắn cũng không dự định nhân nhượng.

Bất quá thành thật mà nói, trong ba nữ hài này có hai người đặc biệt xinh đẹp, loại xinh đẹp này với vẻ đẹp tự nhiên của Dương Tịch bất đồng, đặt biệt sẽ mặc quần áo trang điểm, trong đó có một cái sau khi đi vào phòng liền cởi áo khoác đang mặc bên ngoài, lộ ra bên dưới là một chiếc áo màu tím có cổ áo chữ V khoét sâu. Vòng eo thon gọn, tạo ra dáng vẻ đặc biệt hấp dẫn mê người, có chút cảm giác giống một tiểu ngự tỷ. Cả người ngồi ở chỗ kia làm Nhâm Hòa cảm giác như đang đặt mình vào trong một không gian nào đó kỳ lạ, nơi tràn đầy sự lưu luyến và lười biếng.

Nhâm Hòa liếc mắt nhìn Hứa Nặc, mẹ nó đôi mắt của tiểu mập mạp này nhìn người ta như sắp lồi ra rồi!

Đoạn Tiểu Lâu giới thiệu một chút về mọi người cho Nhâm Hòa, lúc này hắn mới biết tiểu ngự tỷ kia tên là Hạ Vũ Đình, học năm nhất ở Học Viện Điện Ảnh Kinh Đô. Làm phim ảnh a, Nhâm Hòa gật gật đầu, bất quá cũng không có quá để trong lòng.

Trong đó có một người mập mạp kêu là Hoàng Phủ Nhật, tên này cũng chính là biểu ca của Đoạn Tiểu Lâu, nhưng điều làm cho Nhâm Hòa cảm thấy có ý tứ chính là thành tích học tập của hắn không tốt, kết quả bị người nhà bỏ tiền cho sang Australia học, trời sinh một cái miệng không thể ngừng ăn, lại còn thích thể thao cực hạn…..

Dáng người như thế này có thể chơi thể thao cực hạn ư? Ít nhất yHfhRḃ leo núi bằng tay không sẽ rất mệt đi?

Bất quá trời sinh Nhâm Hòa liền có hảo cảm với loại người này, hơn nữa Hoàng Phủ Nhật này còn tương đối lạc quan rộng rãi, cười ha hả giống như một tôn phật Di Lặc vậy, tâm tư tương đối đơn thuần.

Ngay từ đầu hắn còn lo lắng nguyên nhân tuổi tác hai bên chênh lệch khá lớn, đối phương sẽ lười bắt chuyện cùng tiểu hài tử chính mình, bất quá không nghĩ tới mấy người này còn khá dễ ở chung.

Đang lúc Hạ Vũ Đình phát hiện tiểu mập mạp Hứa Nặc luôn nhìn mình, còn chủ động nở nụ cười tươi với hắn, tiểu mập mạp Hứa Nặc mặt liền đỏ như trái cà chua, cả người ngồi trên ghế không dám động đậy, đến tay cũng không biết nên để chỗ nào!

Kết quả lúc này liền nghe Hoàng Phủ Nhật hô lớn: “Được rồi a Hạ Vũ Đình, ngươi đừng trêu chọc học sinh trung học nữa, nhiều năm như vậy ngươi còn chưa sửa được cái tật xấu này.”

Ồ, như thế liền có ý tứ, Nhâm Hòa ngay từ đầu còn tưởng Hạ Vũ Đình này rất có dáng dấp của một ngự tỷ đâu, hóa ra còn ẩn dấu một mặt thích nghịch ngợm như vậy.

Hạ Vũ Đình nghe xong không hề trêu chọc tiểu mập mạp Hứa Nặc nữa, mà là nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi nhiều năm như vậy rồi cũng có thấy gầy đi đâu, ngươi xem cái bụng của ngươi thế kia, còn đòi tay không leo núi? Ngươi leo núi hay là bị người ta treo lên rồi kéo?”

“Đánh rắm, chẳng phải ta chơi thể thao cực hạn bên Châu Úc đều có danh tiếng tốt hay sao?” Hoàng Phủ Nhật thẹn quá hóa giận nói.

“Ngươi nổi tiếng….. Là bởi vì hình thể của ngươi đi?” Hạ Vũ Đình nói không chút lưu tình, bất quá trong mắt Nhâm Hòa mà nói, quan hệ của bọn họ đúng là rất tốt, nói xấu công khai nhau như vậy đúng là chỉ xảy ra ở giữa những người bạn tốt.

Đoạn Tiểu Lâu không biết nguyên nhân vì sao, bỗng nhiên nó: “Hình như Nhâm Hòa cũng đang chơi thể thao cực hạn đi, biểu ca, ngươi cũng có thể cùng hắn giao lưu.”

Như thế nào lại nói đến người ta rồi, Nhâm Hòa liền nhanh chóng cười giải thích: “Ta chính là chơi bình thường thôi, để cho thân thể cường tráng.”

Cuộc đối thoại này giống như là một chuyện mà mọi người đều vui, trừ Đoạn Tiểu Lâu.

Không biết vì cái gì, nàng luôn muốn tìm kiếm trên người Nhâm Hòa bí mật của đối phương, những bí mật đó giống như là viên kẹo ngọt mê người vậy, hấp dẫn nàng.

Lúc này Hoàng Phủ Nhật còn chưa biết, một cái đề tài mà hắn từng cười cho qua, sau này sẽ mang cho hắn khiếp sợ lớn chừng nào…

Bỗng nhiên có người cười nói: “Hạ Vũ Đình, nghe nói có một cái thổ hào chuẩn bị mua bản quyền phim ảnh của Côn Luân, nghe nói muốn từ tường học của ngươi tuyển diễn viên, ngươi có từng nghe qua chuyện này không?”

”Ừm” Hạ Vũ Đình gật gật đầu: “Nghe nói là một người cực kỳ mê Côn Luân, ông chủ của một công ty bất động sản, đọc xong Côn Luân liền hận không thể bán hết của cải lấy tiền mặt để đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa cơ mà, may mắn bị người nhà ngăn lại, sau lại nói muốn chuyển thể Côn Luân thành phim truyền hình.”

Nhâm Hòa nghe được chuyện có quan hệ tới Côn Luân liền lập tức chú ý, có thổ hào muốn mua bản quyền điện ảnh của Côn Luân ư? Có bao nhiêu tiền vậy? Đây là một chuyện tốt a! Thổ hào đều là người mang hơi thở ấm áp của tiền…..

Bất quá hắn cũng không có nghe Chu Vô Mộng nói qua, chắc là mọi chuyện chưa bàn bạc xong.

Lần trước hắn cùng Chu Vô Mộng nói qua, chuyện về bản quyền này đều từ Chu Vô Mộng toàn quyền xử lý, chính hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa tuy rằng bản thảo Côn Luân hắn đã viết xong, nhưng trên thực tế cập nhật trên tạp chí mới được một nửa, còn chưa tới thời điểm thích hợp nhất để bàn về quyền tác giả.

Nhâm Hòa vừa cười hớn hở vừa lắng nghe, hắn liền thích người khác ở trước mặt mà khen chính mình…..

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, ánh mắt Nhâm Hòa sáng lên, Dương Tịch đến rồi!

“Tiễn ba ngươi rồi sao?”

“Ừm, không đưa đi ra sân bay, bọn họ từ bệnh viện xuất phát, lúc sau ta liền chạy đến thì nghe nói không cho tiễn, cũng không biết vì cái gì mà làm việc thần bí như vậy.” Dương Tịch cùng mọi người chào hỏi sau đó liền ngồi cạnh Nhâm Hòa, nhỏ giọng nói.

Nhâm Hòa cũng không kỳ quái, bởi vì hắn đã đoán ra được Dương Ân là có nhiệm vụ quan trọng trong người.

Lúc này mọi người tiếp tục thảo luận về Côn Luân: “Lạc thành chúng ta có bán bản in lẻ của Côn Luân sao, nếu có ta kiến nghị các ngươi nên mua đọc, thực sự rất hay!”

Hoàng Phủ Nhật không vui chỉ vào người trẻ tuổi đối diện, hùng hùng hổ hổ nói: “Lão tử đã nghe nói qua tiểu thuyết đó, kết quả tiểu tử ngươi không có đạo nghĩa, từ Kinh Đô tới mà không mang cho ta một bộ!”

“Ta mang theo cho ngươi!” Hạ Vũ Đình nhàn nhạt nói.

“Thiệt hay giả?” Hoàng Phủ Nhật đại hỉ, nhưng mà bất chợt nghĩ tới cái gì, sắc mặt liền bắt đầu đen: “Điều kiện gì?”

“Gọi tỷ tỷ.”

“Tỷ tỷ.”

Bộ đối thoại này quả thực là liền mạch lưu loát, liền Nhâm Hòa bọn họ xem đều có mộng bức, Hoàng Phủ Nhật này cũng quá không tiết tháo đi!

Trong lúc lơ đãng, Nhâm Hòa quay đầu bỗng nhiên phát hiện Dương Tịch đang nhìn chằm chằm chính mình, loại cảm giác này giống như đã xem thấu chính mình vậy!

Toàn bộ căn phòng chỉ có Dương Tịch biết Nhâm Hòa chính là tác giả của Côn Luân!

Dương Tịch nghĩ đến đó liền cảm thấy thực sự vui vẻ, tuy rằng sự vui vẻ này quả thực không có đạo lý.

Bạn thân Tống Từ của nàng gửi Côn Luân tới nàng đã sớm nhận được, Dương Tịch hiện tại cũng là độc giả trung thành nhất của Nhâm Hòa.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi) của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!