Chương 75: [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Bản quyền Côn Luân

Phiên bản dịch 8121 chữ

Sáng sớm Nhâm Hòa đã đi ra ngoài từ cửa khách sạn, hôm nay hắn có hẹn mời Chu Vô Mộng ăn cơm, buổi tối mới đi gặp mặt Dương Tịch, rốt cuộc hôm nay liền đi bắt cóc khuê nữ người ta, vạn nhất ban ngày bị phát hiện chẳng phải là nhức trứng sao?

Hắn vẫn là lần đầu tiên tới Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô, lúc Nhâm Hòa đứng ở dưới lầu tính toán gọi điện thoại cho Chu Vô Mộng liền thấy bên ngoài đứng rải rác vài người giơ biểu ngữ: Yêu cầu Côn Luân sửa thành cập nhật mỗi ngày.

Ngọa tào, Nhâm Hòa hít hà một hơi sâu, đã bao lâu rồi vẫn còn có người chấp nhất như vậy sao? Hai ngày cập nhật một lần đều không thỏa mãn, bất quá hiện tại số người tới kháng nghị đã rất ít, đại khái đều là người thực sự cuồng Côn Luân đi.

Tính toán thời gian hẳn là chỉ còn nửa tháng nữa Côn Luân sẽ cập nhật hết, đến lúc đó chính là thời điểm chân chính nói về chuyện bản quyền, cũng không biết Chu Vô Mộng hôm nay sẽ mang tin tức tốt gì đến cho mình?

Hắn trốn đến một bên mát mẻ gọi điện thoại cho Chu Vô Mộng: “Alo Chu lão gia tử, ta hiện tại đang dưới lầu tập đoàn, ngươi xuống nhanh a, ta mời ngươi đi ăn cơm.”

Chu Vô Mộng có điểm vui vẻ đáp lại: “Buổi sáng 9 giờ liền chạy tới mời ta ăn cơm, xem ra rất tích cực a, nhưng hiện tại ăn cơm có phải hay không quá sớm?”

“Không còn sớm a, sữa đậu nạm với bánh quẩy sắp hết rồi, ăn nhanh ta còn có việc đâu” Nhâm Hòa vui tươi hớn hở nói, hắn biết Chu Vô Mộng có suy nghĩ trêu chọc muốn hố tiền ăn cơm của hắn, cho nên hắn cố ý chọc ghẹo Chu Vô Mộng một chút.

“Không bàn nữa” Chu Vô Mộng không chút lưu tình cự tuyệt: “Ngươi trước đi lên lại nói, tầng cao nhất.”

Nhâm Hòa ngược lại thấy thú vị, hắn phát hiện Chu lão hôm nay rất hiền hòa, chính mình tiểu bối trêu đùa hắn còn không để ý, đây mới là phong thái của ngôi sao sáng trong giới văn học a, những cái việc nhỏ tùy tiện đó liền cùng tiểu bối tính toán chi li thì còn gọi gì là tiền bối, kỳ thật tâm nhãn tiểu nhân cùng đậu xanh giống nhau. Cái loại người này Nhâm Hòa nhiều nhất xưng hô chức vụ của đối phương mà thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không đi tôn trọng.

Nhưng Chu Vô Mộng liền không đồng dạng, liền lần trước đối phương có thể tự mình đến cùng chính mình bàn về Tam Tự Kinh, hắn còn phải đối Chu Vô Mộng tôn trọng thêm 1 bậc. Hơn nữa từ lúc gửi bài Tam Tự Kinh đến lúc đăng bài, Chu Vô Mộng đều không có tích cực truy hỏi xem có phải hay không là do hắn viết.

Có thể nói đối phương coi trọng chính là giá trị bản thân của Tam Tự Kinh.

Nhâm Hòa trực tiếp đi vào thang máy ấn tầng cao nhất, Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô cũng không phải đơn vị cơ quan gì quan trọng cả, không có hệ thống bảo mật quá tốt, cho nên bảo vệ đều là đại thúc đã nghỉ hưu, thang máy cũng không yêu cầu thẻ thân phận gì cả, cũng không ai nhảy ra nghi ngờ Nhâm Hòa tới đây làm gì.

Dọc theo đường đi lên đỉnh tòa nhà, một người biên tập tuổi trẻ ngẩng đầu liếc nhìn Nhâm Hòa một cái rồi hỏi: “Đồng học ngươi tới tìm ai a?”

Lúc này Chu Vô Mộng đã đứng ở ngoài cửa văn phòng của hắn, đối với Nhâm Hòa vẫy vẫy tay: “Ở đây, tới nhanh nào!”

“Được rồi!” Nhâm Hòa trực tiếp hướng văn phòng của Chu Vô Mộng đi tới.

Nhóm biên tập viên bên ngoài sảnh văn phòng chính thấy vậy sửng sốt một chút, thiếu niên này quan hệ gì với Chu lão vậy? Hẳn là không phải quan hệ đối tác đi, rốt cuộc trông tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà bọn họ biết Chu Vô Mộng chưa bao giờ cho phép người nhà tới tập đoàn, lần trước có một cái tiểu cô nương đáng yêu tên Chu Mộc Kỳ đến đây một chuyến liền bị Chu lão cho ra ngoài, theo lời Chu lão chính là, công việc là công việc, sinh hoạt là sinh hoạt, không thể xáo trộn.

Không thể không nói, những người tuổi trẻ trong tập đoàn sùng bái Chu lão không phải không có nguyên nhân, bởi vì thái độ của Chu lão đối với công việc thực sự là hiếm thấy trong xã hội hiện nay.

Có chút thầy cô lúc lên giảng dạy còn mang con cái của chính mình vào phòng học, trẻ con ở bên cạnh khóc quấy, chính mình thì ở trên bục giảng giảng bài, kia có thể nghe được sao?

Đương nhiên mọi nhà đều có cái khó riêng, có lẽ con cái nhà người ta thật sự không có ai trông nên không có cách nào, có đôi khi cần phải thông cảm một chút, nhưng Nhâm Hòa liền gặp qua chuyện lão sư mang theo hùng hài tử bảy tám tuổi đến đại náo lớp học, hùng hài tử kia không có đi học bởi vì hôm nay tâm tình không tốt nên không nghĩ đi, cho nên liền đi theo mẹ tới trường trung học chơi.

Nhâm Hòa lúc đấy đều khó hiểu, không nghĩ đi học thì có thể không đi sao, con cái nhà mình còn dạy không được, ngươi lấy gì mà đi dạy người khác đây?

Lết quả sau nửa tiết học, lão sư ngồi quát hùng hài tử kia, còn mọi người tự học…..

Không thể không nói hắn đối với thể chế giáo dục này thực sự chán ghét, bởi vì những chuyện tương tự như vậy phát sinh qua quá nhiều lần rồi,

Lúc trước còn bé không hiểu chuyện, đời này nếu như gặp lại loại lão sư như thế này phải quyết đoán báo cáo ngay tại chỗ…

Nguyên nhân chính là vì nhóm biên tập viên biết phong cách làm người của Chu lão nên bọn họ mới tò mò không biết thiếu niên này là ai?

Chỉ có một biên tập viên trung niên kia là rõ ràng thân phận của Nhâm Hòa mà thôi, có thể tìm tới Chu lão hơn nữa còn có thể được mời tới văn phòng làm việc, ngoại trừ tác giả thần bí của Tam Tự Kinh cùng Côn Luân ra hắn chắc chắn không còn ai có khả năng nữa!

Nhưng là hắn không thể nói a, đó là bí mật công việc của Chu lão. Bất quá sau khi tận mắt nhìn thấy Nhâm Hòa, hắn vẫn là thực sự rất kinh ngạc, người này quá trẻ tuổi, đây thực sự là tác giả của cuốn tiểu thuyết võ hiệp bán chạy nhất thời điểm hiện tại sao? Bản thân hắn cũng có đọc Côn Luân, loại tiểu thuyết có thể làm cho người đọc rung động tâm can này thực sự do một thiếu niên viết sao?

Bất quá thiếu niên này làm thế nào lại tới Kinh Đô, không phải hắn chỉ là một học sinh trung học ở Lạc thành sao?

Nhâm Hòa sau khi vào văn phòng làm việc của Chu lão liền đĩnh đạc ngồi xuống: “Ngài nói là có tin tức gì tốt muốn nói cho ta ư?”

“Có người muốn độc mua bản quyền về phim điện ảnh của Côn Luân, về giá thì đã là cao nhất trong ngành sản xuất điện ảnh rồi, 600 vạn” Chu Vô Mộng nhìn bộ dáng của Nhâm Hòa có chút không để ý đến hắn, nhưng mà chính sự về chính sự, đầu tiên bàn xong đã rồi nói chuyện khác.

600 vạn? Nhâm Hòa nghĩ nghĩ, giá này quả thực là không thấp a, kể cả kiếp trước tác phẩm đỉnh cấp trong đỉnh cấp “Nhất Niệm Vĩnh Hằng” cũng mới chỉ có 1000 vạn mà thôi, mà kia đã là sau khi tiền bản quyền lên giá rồi, còn tác giả bình thường, tiền bản quyền lên được mấy trăm vạn đã là đỉnh cấp rồi, lên ngàn vạn có thể nói là giá trên trời.

Giá cả thực sự là có lương tâm, nhưng Nhâm Hòa cảm thấy có điểm không thích hợp, rốt cuộc nếu Côn Luân thực sự có thể giống như những tiểu thuyết của Kim lão gia tử hoặc có thể trở thành tác phẩm đỉnh cấp như “Nhất Niệm Vĩnh Hằng” bị vô số lần tái bản, được chiếu trên các đài truyền hình một lần, lại được quay thành phim điện ảnh, cứ như vậy thì 600 vạn thật sự cũng không nhiều lắm.

Phải lựa chọn thế nào mới hợp lý đây? Nhâm Hòa rơi vào trầm tư một lát rồi đột nhiên hỏi lại: “Đối phương là của công ty truyền thông gì?”

“Không phải thuộc công ty truyền thông, là một ông chủ của một tập đoàn ở Giang Chiết, danh tiếng không tồi, hình như là đang làm về mảng điện tử thương vụ gì đó, không tính là một công ty kiếm quá nhiều tiền, nghe nói vì mua bản quyền điện ảnh của Côn Luân đều phải đập nồi bán sắt, dòng tiền mặt của công ty thiếu chút nữa bị chặt đứt, chính là để thỏa mãn giấc mộng võ hiệp của chính mình” Chu Vô Mộng bình tĩnh nói: “Hắn tính toán đầu tiên mua bản quyền trước, sau đó kiếm tiền để quay, đương nhiên hắn cũng là nhìn trúng tiềm năng sau này của Côn Luân, rốt cuộc các tiểu thuyết trước đây đều không thể so sánh với Côn Luân được. Tuy rằng đều là vì kiếm tiền, nhưng ta cảm thấy nếu bán Côn Luân cho loại người này, ít nhất có chút tình cảm sẽ không làm ra phim chất lượng quá kém.”

Nhâm Hòa một bên nghe cảm thấy Chu lão nói rất có đạo lý, kỳ thật nếu như tác giả có tâm viết thì sẽ lo lắng một việc: Tác phẩm của chính mình quay chụp không ra gì. Loại chuyện này quả thực bại hoại nhân phẩm, cũng hủy hoại khát khao của tác giả đối với tác phẩm của chính mình.

Nhưng hình thức hợp tác thì vẫn phải xem xét lại.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi) của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    27

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!