Chương 13: Ta Là Chí Tôn

Chuyện khó khăn nhất trong đời người!

Phiên bản convert 13193 chữ

Chuyện khó khăn nhất trong đời người, đó là nói đạo lý với nữ nhân. Nếu như ngươi muốn nói đạo lý cùng một nữ nhân hơn nữa còn muốn thuyết phục nàng, để nàng thừa nhận ngươi đúng. Như vậy, với tư cách là một thằng đàn ông, ta thấy ngươi hết thuốc chữa rồi.

—— Vân Dương tâm đắc.

...

Vị Kế Linh cô nương này tựa hồ đã quyết tâm không đạt mục đích thề không bỏ qua. Ngay cả sủng vật của nàng, cũng tỏ ý nguyện muốn muốn an ổn ở lại —— một người một thú này xem ra là đuổi không đi a.

“Cô nương, ngươi thân là nữ nhi nếu cứ cứ ở trong phủ của ta, e là sẽ có hại đối với danh dự của nàng a a.” Vân Dương tiếp tục cố gắng: “Dù nói thế nào thì nơi này... Cũng là trong nhà nam nhân a...”

“Đúng a.” Kế Linh nháy mắt cười nói: “Vì vậy ngươi nên chú ý lời ta nói a. Hai ta mau mau thống nhất ý kiến, như vậy ta có thể nhanh chóng rời đi. Vạn nhất ta ở lại chỗ ngươi quá lâu, ảnh hưởng tới danh dự bản thân, tin tức này mà truyền ra ngoài, đê cho gia tộc của ta biết, ta đoán chừng thời gian tới của Vân công tử ngài sẽ không dễ chịu nha...”

“Phốc!”

Vân Dương phụt ra ngụm nước đang uống dở.

Ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu hồ ly trước mặt, bi phẫn nói không ra lời.

Vốn là hắn uy hiếp người khác, kết quả bị uy hiếp ngược lại...

“A, quên nhắc nhở ngài, gia tộc của ta rất lớn nha... So với mấy cái gọi Xuân, Hạ, Thu, Đông, Đông, Nam, Tây, Bắc đều lớn hơn a...” Tiểu yêu tinh nháy mắt.

Vân Dương triệt để im lặng.

Một bên Lão Mai lăng a a hỏi: “Cô nương nói vậy, không khỏi có chút phóng đại a? Phải biết hiện tại trên cái Thiên Huyền đại lục này, bát đại gia tộc khổng lồ nhất, chính là Xuân, Hạ, Thu, Đông, Đông, Nam, Tây, Bắc. Chẳng nhẽ còn có gia tộc nào còn lớn hơn bát đại gia tộc này?”

Kế Linh bĩu môi, nói: “Đại lục này rất khổng lồ, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý cái gì công khai, chỉ là hàng thứ phẩm thôi sao...?”

Vân Dương thở dài.

Câu nói này không sai.

Ví như trong một thành thị, người nào đó được coi là giàu nhất... Nhưng trên thực tế, ngay trong cái thành phố đó còn có rất nhiều người nhiều tiền hơn!

Chỉ là họ không khoe khoang mà thôi.

(Đạo lý này có chút khó hiểu, đơn giản vậy đi: ai cũng biết Bill Gates giàu nhất thế giới, nhưng thực tế đó chỉ là tài sản ảo tài sản chứng khoán mà thôi, còn người giàu nhất phải kể đến hoàng gia Ả Rập, Hoàng gia Dubai, các gia tộc lớn như Gia tộc Rothschild...)

“Ta tin.” Vân Dương nói.

“Ngươi tin, tại sao?” Lần này lại đến phiên Kế Linh kinh ngạc. Gia hỏa sao lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy? Chẳng lẽ không sợ mình khoác lác hù dọa hắn?

“Khí chất của cô nương cao quý, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến. Tâm cao khí ngạo, hành đọng không đem bát đại gia tộc để ở trong mắt, chính là xuất phát từ nội tâm.” Vân Dương chậm rãi nói ra: “Hơn nữa Thiên Huyễn Linh Hầu mặc dù không phải đỉnh cấp Linh thú, lại là Linh thú có thể trưởng thành phát triển, tương lai bất khả hạn lượng. Cô nương mặc dù yêu thích nó, nhưng cũng chỉ xem nó như sủng vật, cũng không bồi dưỡng nó thành đồng bạn chiến đấu. Cứ vậy ta có thể khẳng định, nội tình gia tộc của cô nương, gia tộc bình thường không thể so sánh.”

“Cho dù là bát đại gia tộc có khả năng kiếm được Huyền thú cùng cấp bậc với Thiên Huyễn Linh Hầu, nhưng... Phương hướng bồi dưỡng phát triển, tất nhiên sẽ khác biệt. Coi như công tử, tiểu thư của bọn họ muốn bồi dưỡng thành sủng vật, thì trưởng bối gia tộc cũng sẽ không đồng ý.”

Vân Dương càng nói sắc mặt càng khó coi, rốt cục nhịn không được thở dài một hơi: “Xem ra ta thật sự đã gặp phải một cái siêu cấp đại phiền toái... Nhưng ta cũng không có làm gì ai a...”

Vân Dương buồn nản đến cực điểm. Từ đêm hôm qua khi gặp được nàng, hắn đã cảm thấy đó là một cái đại phiền toái, cho nên dứt khoát lặng lẽ chuồn.

Nhưng hắn không có tính tới cuối cùng vẫn là trốn không thoát.

“Cô nương, ngài đến cùng có chuyện gì cần ta hỗ trợ?” Vân Dương ủ rũ: “Có chuyện xin mời nói thẳng, nếu làm không được, ta tuyệt không miễn cưỡng.”

Làm không được tuyệt không miễn cưỡng?

Kế Linh đảo mắt một vòng, nói: “Chuyện này, đối với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay.”

“Chưa hẳn.” Vân Dương nhếch nhếch miệng.

“Ừm, mỗi năm một lần các thế gia đại tộc sẽ tổ chức một lần giới trẻ Linh thú thi đấu, lần này sẽ cử hành tại Thiên Đường thành.” Kế Linh nói: “Lần này, có rất nhiều ẩn thế gia tộc, kể cả bát đại gia tộc, đều sẽ tham gia. Đây là một hồi thịnh sự dành cho thế hệ trẻ các thế gia đại tộc. Vì vậy, mấy nữ tử cùng độ tuổi với ta, cũng phải phân cao thấp, quyết thắng bại a.”

“Tất cả có mấy vị tiểu thư?”

“Ách, tính cả ta... Hẳn có chừng 30 người a?” Kế Linh có chút do dự nói ra.

Vân Dương càng nghe, sắc mặt liền càng khó coi. Càng về sau cơ hồ muốn khóc.

Chừng 30 đại tiểu thư!

Vốn cho rằng gặp một vị đại tiểu thư đã đủ phiền toái, không nghĩ tới lần này lại rơi vào trong một ổ đại tiểu thư.

“Chuyện này... Không được đâu...” Vân Dương nhắm mắt nói: “... Ngươi xem ta... Đẹp trai như vậy... Vạn nhất những vị đại tiểu thư kia đều thích ta... Không phải ta chết chắc a?”

“Phốc!”

Kế Linh sặc một ngụm nước, thần sắc trở nên cực kỳ đặc sắc.

Nàng trừng mắt nhìn Vân Dương, sau đó thế mà gật gật đầu, nói: “Nói cũng đúng... Tiểu tử ngươi đúng là có chút nhan sắc... Bất quá ngươi yên tâm, có ta ở đây, dù xảy ra chuyện gì ngươi cũng không cần sợ! Nếu khi đó ngươi có thích một người nào đó trong số hộ, ta có thể giúp ngươi làm chủ, coi như trả công người hỗ trợ ta a.”

Vân Dương giơ tay lên: “Dừng lại! Ta vẫn không có đáp ứng sẽ giúp a... Ngươi còn chưa nói rốt cục muốn ta làm cái gì.”

“Chuyện này, rất đơn giản.” Kế Linh dương dương đắc ý: “Ta phát hiện, Linh Linh rất thân thiết đối với ngươi, điều đó cho thấy ngươi có thể khiến Huyền thú cảm thấy dễ chịu. Đây là thể chất trời sinh, chính là ân huệ của lão thiên gia dành cho ngươi, ngươi có thể lợi dụng điểm này, kiến tạo một sự nghiệp hùng vĩ a.”

Thanh âm và ngữ điệu của nàng, cực kỳ giống với lão vu bà đang dụ dỗ nàng cống chúa ngây thơ trong truyền thuyết a.

Vân Dương hừ một tiếng: “Chỉ là khỉ con của ngươi cảm thấy vậy mà thôi, những Huyền thú khác đối với ta không có cảm giác này.”

Kế Linh cười hắc hắc: “Tính cảnh giác của Thiên Huyễn Linh Hầu, từ xưa đến nay đều đứng đầu trong số Huyền thú! Cho dù cửu giai Huyền thú, tính cảnh giác chưa hẳn có thể so được với nó, cho nên, nếu Thiên Huyễn Linh Hầu có thể thân thiết đối với ngươi như vậy, Huyền thú khác cũng sẽ không kém nhiều.”

“Lần Huyền thú thi đấu này, mỗi người tỷ muội chúng ta đều chuẩn bị một con Huyền thú từ ngũ giai trở xuống. Khi thi đấu còn có tiết mục đặt cược. Còn có tặng thưởng ngoài định mức.”

Kế Linh hừ hừ: “Bản tiểu thu đã thua liên tục năm lần. Năm nay, ta nhất định phải thắng!”

Liên tục thua năm lần, chính là năm năm a... Như vậy hẳn là ngươi đã sớm thành thói quen. Trong lòng Vân Dương oán thầm.

“Đấu như thế nào?” Vân Dương mặt ủ mày chau hỏi.

“Rất đơn giản. Mỗi người chúng ta đều không được phép gian lận chọn sẵn Huyền thú, vì như vậy có thể nhận Huyền thú từ trưởng bối, như vậy sẽ không công bằng hoặc nói là thi đấu của đời trước chứ không phải thế hệ trẻ nữa”

“Tất cả mọi người sau khi tới Thiên Đường thành, sẽ tự mình đi mua Huyền thú ở cửa hàng. Mười ngày kế tiếp là thời gian để thuần dưỡng nó cùng với để huấn luyện năng lực phối hợp với chủ nhân sao cho ăn ý”

“ Như vậy chúng ta sẽ so tổng cộng bốn hạng mục. Đầu tiên là mức độ thuần dưỡng của Huyền thú. Thứ hai là độ phối hợp giữa người và thú. Thứ ba là so năng lực của Huyền thú, Ân, không phải là so thiên phú, mà là so năng lực mới mà chủ nhân mới dạy cho nó. Thứ tư, so sánh tính ỷ lại của Huyền thú đối với chủ nhân.”

Kế Linh khổ não nói ra: “Cái đó, rất khó...”

“Xác thực rất khó.” Vân Dương đồng ý.

“Khó thì ta mới tìm ngươi a.” Hai mắt Kế Linh phát sáng nhìn Vân Dương.

“...” Vân Dương không còn gì để nói, liên tục khoát tay: “Chuyện này, ta không giúp được, ngươi tìm cao nhân khác đi. Tuần Thú sư trên đại lục nhiều như vậy, ngươi tùy tiện tìm một tên không phải là được sao?”

“Tuần Thú sư mà có tác dụng, ta còn tìm ngươi làm gì?” Kế Linh liếc mắt.

“Không giúp là không giúp.” Vân Dương đứng dậy, hắn nào dám tiến trong cái ổ ong vò vẽ này? Đừng nói hiện tại hắn chỉ có một mình, chỉ sợ khi Cửu Tôn huynh đệ đều tề tụ, cũng tuyệt đối không dám dính vào cái vũng nước đục này.

Hơn ba mươi thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc...

Mấy cái gia tộc này cũng không phải gia tộc bình thường!

Mà là đỉnh cấp gia tộc giậm chân một cái khiến cả đại lục chao đảo a!

Cho dù hắn chọc phải bất kì một gia tộc nào, cũng khiến hắn ăn đủ. Vân Dương hắn hiện tại cần nhất là bo bo giữ mình, ít nhất chờ tu vi khôi phục ít nhiều, nên làm sao có hứng thú dính vào vụ này?

“Mời cô nương đi tự nhiên.” Vân Dương thẳng thắn đưa tay, muốn đem nàng đẩy ra ngoài: “Thứ ta không thể giúp, xin mời, chúc cô nương thượng lộ bình an...”

Vân Dương thấy Kế Linh không có dấu hiệu di chuyển, lập tức đổi giọng “Đi mau... Nếu ngươi không đi ta gọi người a...”

“Ngươi thật không muốn giúp?” Đôi mắt xinh đẹp của Kế Linh híp lại.

“Không giúp!” Vân Dương lắc đầu như trống bỏi.

“Ngươi lợi hại.” Kế Linh dậm chân một cái, quay người bước ra hai bước, cắn răng nói ra: “Vân công tử, ngươi nên nghĩ cho kĩ. Hiện tại ngươi giúp ta, chính là chỉ giúp một mình ta... Chỉ có ta biết, trời biết đất biết ngoài ra không ai biết... Nhưng nếu ngươi không giúp ta... Ta liền thay ngươi quảng cáo một chút, đến lúc đó không chỉ có ta, mà hơn 30 vị tỷ muội khác cũng sẽ tìm đến ngươi. Hơn nữa... Tin tưởng rằng các vị thế gia công kia, cũng sẽ mong ngươi hỗ trợ... Hi vọng đến lúc đó, ngươi có thể ứng phó được.”

“Có câu trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một thử, dưới sự cổ vũ của ta, bọn hắn nhất định sẽ tìm đến ngươi thử chút thực hư a.” Kế Linh xoay người rời đi: “Đến lúc đó, dù ngươi giúp bất kì ai, chính là đắc tội với toàn bộ số còn lại! Nếu ai người cũng không giúp, lúc đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hừ...”

“Ai...” Đầu Vân Dương phình lên như cái đấu: “Kế cô nương dừng bước...”

Khóe miệng Kế Linh lộ ra một nụ cười đắc ý như tiểu hồ ly: “Sao? Vân công tử có chuyện gì cần ta giúp?”

“Khục.” Khóe miệng Vân Dương lộ ra nụ cười ôn nhu hiền hòa: “Lão Mai a, mau dâng trà, lấy trà ngon mà ta trân tàng. Kế cô nương, ta cảm thấy, chuyện này, chúng ta vẫn có thể thương lượng một chút.”

“Hì hì...” Kế Linh vênh váo tự đắc xoay người lại, đắc ý nói: “Nghĩ kỹ sao?”

Vân Dương bi phẫn gật gật đầu: “Bất quá, ta có thể hỏi một chút, tiền cược của các ngươi là gì? Còn nữa, ngươi dự định trả thù lao cho ta như thế nào? Không phải... Để ta hỗ trợ không công a?”

“Đám Nam nhân kia, tiền đặt cược rất lớn. Còn đám Con gái ta a, chỉ là chơi đùa nhỏ.” Kế Linh ngoẹo đầu cười cười: “Người khác không nói, cược đều là một ít linh đan, huyền thạch, công pháp, hoặc thất bát giai huyền đan... Cũng phải rất lớn... Nhưng trong nhóm bảy vị tỷ muội kết nghĩa của ta, ngoại trừ những thứ này, sẽ căn cứ thứ tự thắng thua, quyết định bài vị trước sau...”

Kế Linh vẻ mặt đau khổ: “Ta đã làm lão út liên tục năm năm...”

Vân Dương mặt như đáy nồi.

Mặt xạm lại.

Cược một ít linh đan... Huyền thạch... Công pháp... Thất bát giai huyền đan các loại... Còn không phải cược lớn... Chỉ là... Chơi nhỏ!

Chơi nhỏ!

Ngươi biết một viên linh đan, liền có thể khiến tuyệt đại đa số người của Thiên Đường thành đánh nhau vỡ đầu? Ngươi biết một khối huyền thạch, liền có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ trong giang hồ? Ngươi biết một bộ công pháp, có thể làm cho cả giang hồ dấy lên phong ba bão táp? Ngươi có biết một viên thất, bát phẩm huyền đan...

Được rồi, vẫn là không nói nữa.

Vân Dương cảm thấy ngực hắn đau quá man.

Lần đầu hắn thấy, hắn nghèo như vậy! Hơn nữa còn có cảm giác mình là đồ nhà quê chưa từng va chạm xã hội!

Nữ hài tử mà đánh cược kinh thiên động địa như vậy, vậy giữa đám thế gia công tử kia, không biết sẽ đánh cược bằng gì a?

Sắc mặt Vân Dương cứng lại: “Vậy thù lao của ta đâu?”

“Chỉ cần ta thắng! Đồ vật đạt được, có thể cho ngươi tùy ý chọn một nửa!” Kế Linh khẳng khái hào phóng nói: “Thế nào?”

Vân Dương rất muốn nói là không đủ.

Nhưng, chỗ đó không thể không đủ a...

“Thành giao!” Vân Dương nói: “Bất quá, nếu ta giúp ngươi thắng, ngươi phải cung cấp cho ta một tin tức, thế nào?”

Tin tức về Tứ Quý lâu, người khác có thể không biết, người trong thiên hạ có thể không biết, nhưng đối với những siêu cấp gia tộc này mà nói, chắc chắn không phải là vấn đề gì quá khó a?

Tiện nghi đưa đến trong tay, không dùng một lát, há không phải rất đáng tiếc.

“Tin tức gì?” Kế Linh nghi hoặc nhìn hắn.

“Đến lúc đó lại nói. Nếu như Ta không thể giúp ngươi thắng, có nói cũng mất công a.” Vân Dương nói: “Nhưng nếu ngươi thắng, tiền đặt cược khác có đưa hay không cũng được, chỉ cần ngươi giúp ta tìm hiểu tin tức này là được.”

“Tốt! Một lời đã định!”

Kế Linh nghĩ một chút, cảm thấy không phải vấn đề gì lớn, sảng khoái gật đầu.

“Thành giao!”

“Đùng đùng!”

Hai người vỗ tay thề.

“Ta phát hiện, tay của ngươi... So tay đại cô nương còn trắng non hơn a, rất đẹp.” Kế Linh tựa hồ phát hiện đại lục mới, đột nhiên đưa tay lên mặt Vân Dương: “Để ta nhìn kỹ một chút, ngươi có phải là nữ giả nam trang hay không?”

Vân Dương mặt như nặng trì. Hận không thể đem gia hỏa này đánh một trận, cắn răng hung tợn nói: “Có cần ta cởi quần cho ngươi xem hay không?”

Dịch: xonevictory

Bạn đang đọc Ta Là Chí Tôn của Phong Lăng Thiên Hạ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!