Lý Phàm lập tức hiểu ra.
‘Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú’.
Có lẽ vận chuyển ‘Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú’, có thể trợ giúp Lý Phàm chống lại sự đồng hóa của ý chí Thương Hải.
Ngay sau đó đã đưa ra quyết định.
Hai tay Lý Phàm nâng Thương Hải châu lên, khẽ để lại gần đan điền.
Hắn ngồi xếp bằng, ‘Thiên Cơ Ngọc Hoàng Kim Chương’ và ‘Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú’ đồng thời vận chuyển.
Nhất tâm nhị dụng, mới đầu Lý Phàm vẫn có chút không quen.
Nhưng Luyện Tâm Chú không liên quan tới vận chuyển linh khí, chỉ để rèn luyện tinh thần, nên hai công pháp cũng không có chỗ nào xung đột lẫn nhau.
Sau khi thử mấy trăm lần, cuối cùng Lý Phàm cũng dần dần nắm giữ được cách đồng thời vận hành cả hai công pháp.
Tâm thần trở nên mơ hồ, như thể lại biến thành một vùng thương hải, nhìn thế gian biến ảo.
Mặt trời mọc rồi lặn, vật đổi sao dời, mưa tạnh mây trôi.
Tất cả những thứ này đã tăng tốc gấp hàng nghìn hàng vạn lần, nhanh chóng lướt qua trước mặt Lý Phàm.
Chỉ một ý niệm, như đã trôi qua tận mấy trăm năm.
Khí tức tang thương rất xa, rất xưa dần xâm chiếm ý thức của Lý Phàm.
Hắn đã quen nhìn thế giới từ góc nhìn biển cả.
Hắn bắt đầu từ từ quên rằng mình là một con người.
Đúng lúc này, một luồng khí tức mát lạnh đột nhiên tuôn ra.
Như là dòng suối trong veo trong núi, từ từ gột rửa dấu vết loang lổ của thời gian.
Lý Phàm cũng dần hồi phục lại ý thức của mình.
“Quả nhiên là hữu dụng.”
Xác nhận được suy đoán của mình, nhưng Lý Phàm lại không buồn cũng chẳng vui.
Tuy Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú có thể giảm bớt sự đồng hóa của ý chí Thương Hải đối với hắn ở một mức độ nhất định, nhưng so với ý chí Thương Hải, hắn của hiện tại suy cho cùng vẫn quá nhỏ bé.
Vẫn không thể tránh khỏi việc chịu ảnh hưởng.
Tiêu hao thọ nguyên vẫn gấp rất nhiều lần so với tu luyện bình thường, những cảm xúc của con người như hỉ nộ ái ố cũng bị làm phai nhạt vô tận.
Đương nhiên cũng có lợi ích.
Lúc này hắn đã có thể điều động một tia sức mạnh của Thương Hải châu.
Thần thức được tăng cường gấp trăm ngàn lần, chỉ khẽ động một cái, đã có thể bao trùm toàn bộ đảo Thái An một cách dễ dàng.
Chưa dừng lại ở đó, ý thức của Lý Phàm như từng gợn sóng, nhanh chóng lan rộng ra bên ngoài.
Từng hòn đảo đã mất hết sức sống lần lượt xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Thông qua thần thức, hắn nhìn thấy dưới một hòn đảo nào đó, một ngọn núi lửa vốn đã tắt ngúm chịu ảnh hưởng của nạn nóng, đang sống lại.
Hắn nhìn thấy trên đảo Lưu Ly cách đó không xa, một bộ xương cá to lớn nằm trong rất nhiều xác chết của con người. Ở giữa xương cá, một bảo châu Lưu Ly khổng lồ đang chiếu sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hắn thấy trong các góc khuất của biển Tùng Vân vẫn còn sót lại vài tu tiên giả hắn vốn tưởng rằng đã chết hết.
Hắn nhìn thấy rất nhiều bí mật ẩn giấu trong ngày thường, chỉ xuất hiện vào ngày tận thế ở trong biển Tùng Vân.
...
Nhưng, những điều này chẳng liên quan gì tới hắn.
Trong lòng hắn hoàn toàn không có suy nghĩ tham lam.
Thần thức nhanh chóng thu hồi lại, điều động Thương Hải châu, hấp thu hơi nước còn sót lại giữa trời đất biển Tùng Vân, tập hợp lên đảo Thái An.
Vì vậy, con người còn sống sót trên đảo Thái An, nhìn thấy những đám mây đen dần hình thành trên bầu trời.
“Ầm ầm!”
Khi cơn mưa lớn rơi xuống, mọi người mừng tới chảy cả nước mắt.
Ôm nhau lăn lộn trong mưa.
Cơn mưa to kéo dài nửa canh giờ.
Đám mây phía trên đảo Thái An vẫn còn lại một tia nhàn nhạt, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Đây là do Lý Phàm điều khiển, cứ nửa tháng cố định, sẽ tự rút lấy hơi nước trong Thương Hải châu, tạo mưa rơi cho đảo Thái An.
Từ đó bảo đảm sự sống của người phàm trên đảo.
Làm xong mọi thứ, Lý Phàm yên lặng nhìn bầu trời.
Sở dĩ không có chút dục vọng nào với rất nhiều tàng bảo bí mật trong biển Tùng Vân, không phải do Lý Phàm hắn đột nhiên siêu phàm nhập thánh tới vậy, mà là do hắn đã tìm được thứ đáng để truy tìm hơn.
Một cơ hội tiếp xúc với ý chí thiên địa.
Trong lý luận ‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’ trạng thái lý tưởng nhất của công pháp chính là cảm ứng, luyện hóa khí cơ thiên địa.
Khí cơ trời đất là biểu hiện bên ngoài của ý chí thiên địa, vô cùng rộng lớn.
Tu sĩ bình thường tiếp xúc với nó, chỉ cần hơi sơ suất, thì sẽ như Lý Phàm trước đó, thọ nguyên nhanh chóng biến mất.
Thậm chí đánh mất cả ý chí của mình, trở thành khôi lỗi của thiên đạo, không thể trở lại bình thường nữa.
Nhưng bây giờ Lý Phàm lại có một cơ hội nghìn năm có một như vậy, vừa có thể tiếp xúc với ý chí thiên địa, vừa có thể giữ ý chí của mình.
Bởi vì bây giờ hắn không chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường.
Một phần ý thức của hắn, đã kết nối với Thương Hải châu.
Nếu tu sĩ suy đoán thiên địa, là tự tìm đường chết.
Vậy dùng Thương Hải châu để suy đoán thiên địa, thì chưa chắc không có đường sống.
Trong lòng Lý Phàm dần trở nên hưng phấn.
Đây mới là sáng nghe đạo, tối chết cũng cam chân chính!
Hắn hóa thân thành biển cả, lặng lẽ quan sát khoảng thiên địa này, cảm nhận từng khí tức lưu chuyển trong thiên địa, cảm nhận ý chí của thiên địa.
Một năm, hai năm...
Thời gian trôi qua đối với Lý Phàm, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Càng chăm chú quan sát thiên địa nhiều hơn, cảm ngộ của hắn cũng càng nhiều.
Những quan niệm trước đó cũng bị hắn lật đổ từng cái một.
Hắn tưởng rằng, sát khí của thiên địa rải rác trong biển Tùng Vân đã dần tan biến.
Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, sát ý của thiên địa chưa từng giảm bớt, đến giờ vẫn tồn tại.
Thứ Lý Phàm cảm nhận được đầu tiên là những sát khí điên cuồng đó, căn bản không thuộc về bản thân thiên đạo.
Sát khí của thiên địa, căn bản sẽ không để tu sĩ người phàm phát hiện ra.
Nó sẽ không độc ác, tức giận, ẩn chứa nhiều cảm xúc như vậy.
Nó chỉ đơn thuần là một ý chí, một quy tắc.