Chương 81: [Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Như Ảnh Tùy Hình Quyết

Phiên bản dịch 5598 chữ

Nó là thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó cỏ.

Nó hủy diệt ngươi, có liên quan gì tới ngươi.

Dưới thiên đạo đều là sâu kiến.

Người phàm, tu sĩ, biển cả...

Trong mắt nó chẳng khác gì nhau cả.

Tu sĩ cướp trời đoạt đất, thiên đạo ắt sinh sát khí.

Thế nhưng thiên đạo sẽ không trực tiếp ra tay, bởi vì bản thân tu sĩ cũng nằm trong một phần của thiên đạo.

Sẽ tự có quy luật tương ứng diễn hóa, hòa hợp với sát khí của thiên địa.

Ví dụ tiên pháp không thể đồng tu.

Cũng ví dụ như...

Lúc này Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này.

Phía trên biển Tùng Vân, một bóng dáng trong suốt màu đỏ thẫm, lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống dưới.

Trong tay nó, một ngọn lửa nhỏ đang không ngừng nhảy nhót.

Thiêu cháy biển Tùng Vân.

Cảm nhận được ánh nhìn của Lý Phàm, bóng dáng màu đỏ quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhìn nhau với Lý Phàm.

Nước biển trong Thương Hải châu lập tức sôi trào.

Cũng may nó chỉ liếc nhìn một cái, rồi thu hồi ánh mắt lại.

Ý thức của Lý Phàm mới có thể được bảo toàn.

Chính vì cái liếc nhìn Lý Phàm đó, Lý Phàm cũng hiểu được thân phận của nó.

Thiên địa chi phách: Viêm!

Ngay khi nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia, vô số tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Phàm.

Thiên địa chi phách, chính là biểu hiện ra bên ngoài của một pháp tắc nào đó giữa thiên địa.

Sau khi thỏa mãn điều kiện đặc biệt nào đó, thiên địa chi phách sẽ theo thời thế mà sinh, xuất hiện trong một khu vực nào đó.

Nếu như nói ông trời muốn giết, định ra kế hoạch thanh trừ tu tiên giả.

Vậy thì thiên địa chi phách chính là người chấp hành kế hoạch cụ thể.

Những vị thần không có suy nghĩ của mình, sẽ chỉ làm việc dựa theo bản năng cố định.

Những vị thần chính là bản thân pháp tắc, đồ sát tu tiên giả giống như là giết gà thịt dê.

Sứ mệnh của những vị thần chính là tru diệt những tu tiên giả làm trái đạo trời kia.

Đối với tu tiên giả, thiên địa chi phách cực kỳ nguy hiểm.

Một khi bị để mắt tới, gần như có nghĩa rơi vào tình huống tuyệt vọng.

Nhưng cùng lúc...

Là hóa thân của pháp tắc Đại Đạo, thiên địa chi phách đối với tu tiên giả cũng có nghĩa là cơ duyên to lớn.

Cái gọi là tế thiên địa chi phách lấy thân hợp đạo.

Một khi tu sĩ có thể hiến tế một đạo thiên địa chi phách, mặc kệ lúc trước hắn có tu vi ra sao cũng đều có thể lập tức đến Hợp Đạo cảnh.

Thần là thiên địch của tu sĩ, đồng thời cũng có sức hấp dẫn không gì sánh kịp đối với tu sĩ.

Giờ này khắc này, Lý Phàm mắt thấy thiên địa chi phách Xích Viêm, một sự tham lam vô tận tuôn ra từ đáy lòng hắn.

“Ăn Thần! Ăn Thần lập tức có thể chứng đại đạo, ăn Thần lập tức có thể phi thăng thành tiên!”

Giống như người sắp chết đói gặp được sơn hào hải vị, giống như lữ khách đi trong sa mạc mấy ngày mấy đêm gặp được hồ nước trong veo.

Tham niệm đó như ác ma thì thầm, không ngừng kể bên tai Lý Phàm.

Thúc đẩy, dụ dỗ hắn chạy đến cỗ bóng dáng màu đỏ bên trên bầu trời kia.

Lý Phàm vừa làm dịu đi cảm giác hừng hực từ bên trong Thương Hải châu truyền đến, vừa điên cuồng vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, hóa giải sự tham lam cuộn trào trong lòng.

Trong lòng của hắn hiểu rõ, bây giờ hắn mượn dùng Thương Hải châu mới có thể quan sát được thiên địa chi phách Xích Viêm.

Trong mắt Xích Viêm, Lý Phàm cũng chỉ là một ý thức biển cả chưa thành hình mà thôi, cho nên dù có phát giác được ánh mắt của Lý Phàm, hắn cũng chỉ liếc qua rồi không chú ý nữa.

Nhưng một khi Lý Phàm mất lý trí, tấn công Xích Viêm, bại lộ thân phận tu sĩ thì tất nhiên hắn sẽ bị Thần lạnh lùng giết chết.

Lý trí và dục vọng xé rách linh hồn Lý Phàm.

Hai ý nghĩ với thái cực đối lập dường như muốn xé ý thức của hắn thành hai nửa.

Lý Phàm chỉ có thể khó khăn duy trì Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú vận chuyển, bảo trì đạo tâm.

Không biết qua bao lâu, trận bão táp do sự tham lam đưa tới mới dần dần lắng lại.

Trong lòng Lý Phàm có sợ hãi, không dám tiếp tục nhìn trộm.

Lần này thấy được thiên cơ mà còn có thể bảo toàn ý thức thanh tỉnh, đã là may mắn rồi.

Trong lòng Lý Phàm có chút mờ mịt, ý thức đang muốn rời khỏi Thương Hải châu, trở về thân thể của mình, lại phát hiện một chuyện cực kì khó xử.

Thì ra, hóa giải sự tham lam do thiên địa chi phách mang tới, vậy mà lại tốn thời gian hơn nửa năm của Lý Phàm!

Thời gian hắn và ý thức của Thương Hải châu tương hợp quá lâu, đã vượt ra khỏi mức cực hạn có thể chịu đựng của tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Giờ phút này, ý thức của hắn còn nối liền một chỗ với Thương Hải châu thì vẫn tốt, nếu trở về bản thể, chỉ sợ không bao lâu sau sẽ già yếu mà chết đi.

Chỉ nhìn thoáng qua từ xa, ảnh hưởng mang đến đã đáng sợ như vậy.

Chỉ sợ đời tu hành này sẽ phải dừng ở đây thôi.

Tuy Lý Phàm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lại không hối hận.

Biết chân tướng vì sao biển Tùng Vân lại thay đổi lớn như vậy, gặp được thiên địa chi phách Xích Viêm, thân thiết cảm ngộ được cơ hội của trời đất.

Thu hoạch của Lý Phàm không thể nói là không lớn.

Coi như kết thúc bây giờ, hắn cũng có thể tiếp thu.

Huống chi, trước mắt hắn còn chưa có ý định bắt đầu dùng ‘Hoàn Chân’ kết thúc một kiếp này vào bây giờ.

Nhập gia tùy tục, dù sao ý thức của hắn đã bị nhốt ở trong Thương Hải châu, dứt khoát nhân cơ hội này lần nữa cảm ngộ khí cơ thiên địa đi.

Chỉ cần hắn không tìm đường chết lại đi nhìn trộm thiên địa chi phách, chỉ là đơn thuần cảm ngộ khí cơ, hẳn là không có việc gì.

Hiện tại thân thể hắn thọ nguyên đã hết. Ý thức không có thân thể tẩm bổ, giống như nước không nguồn cây không rễ, sẽ dần dần hao mòn bên trong Thương Hải châu.

Theo như Lý Phàm tính ra, tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ trong thời gian mười mấy năm.

Nếu là có thể lợi dụng thật tốt khoảng thời gian này, chưa chắc sẽ không thu hoạch được gì.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh của Phẫn Nộ Đích Ô Tặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    13d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!