Chương 84: [Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Nhớ Ngủ Sớm

Phiên bản dịch 5693 chữ

Ở kiếp trước, Lý Phàm một đường đi thẳng vào Tu Tiên giới xa lạ, chỉ tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, trải qua bốn mươi tám năm liền thân tử đạo tiêu.

Mà một kiếp này, dựa vào biết trước tất cả, Lý Phàm tin tưởng mình nhất định có thể đi càng xa hơn.

Đại Huyền, núi Giải Ly.

Núi cao mấy ngàn mét, hình như đao bổ, xuyên thẳng đến trời xanh.

Trên sơn đạo giữa sườn núi hiểm trở, hai thiếu niên một trước một sau đi tới.

Phía trước là một thiếu niên thon gầy, đầu đội mũ rơm, khuôn mặt kiên nghị.

Thiếu niên đi theo phía sau hắn nhìn qua nhỏ hơn vài tuổi so với hắn, nhưng lại có thân hình khôi ngô, mày rậm mắt to, thần thái chất phác.

Lúc này, thiếu niên khôi ngô xoa xoa mồ hôi trán, đặt mông ngồi xuống: “Nhị Lang, nghỉ một lát đi, đã đi hơn nửa ngày rồi, thật sự không đi được nữa.”

Thiếu niên gầy yếu quay lại đưa ấm nước cho hắn, nói: “Nơi đây là trong núi, chợt có mãnh hổ dã thú xuất hiện, ở chỗ này nghỉ ngơi không an toàn. Ta biết phía trước cách đây không xa có hang động khá bí mật, nếu ngươi thực sự rất mệt mỏi, chúng ta liền đi đến đó nghỉ ngơi là được.”

Thiếu niên khôi ngô nhận ấm nước, uống mấy ngụm lớn, thở một hơi dài nhẹ nhõm sau đó tò mò hỏi: “Nhị Lang, trong ngọn núi này thật sự có vị thần tiên nào đó à?”

“Chắc chắn có, ta tận mắt nhìn thấy.” Nhị Lang ngửa đầu nhìn đỉnh núi ẩn bên trong tầng mây, chắc chắn nói.

Thiếu niên khôi ngô nghe xong lại tỏ ra dáng vẻ xem thường: “Bắt đầu từ năm năm trước, ngươi như là bị trúng tà, không có việc gì làm là lại chạy vào trong núi Giải Ly. Trước trước sau sau cũng không biết đi bao nhiêu chuyến rồi, cũng không ngờ ngươi thật sự là đi tìm thần tiên. Ta nói này, ngươi sớm dẹp cái ý niệm này đi. Chuyện tầm tiên vấn đạo quá mức hư vô mờ mịt. Theo ta thấy, ngươi vẫn nên luyện võ giống như ta đi...”

Thiếu niên khôi ngô nói được nửa câu liền bị Nhị Lang cau mày ngắt lời: “Vương Huyền Bá, sao ngươi lại trở nên dài dòng y như mẹ ta vậy. Lại nói nhảm như vậy nữa thì ngươi một mình xuống núi trước đi!”

Thiếu niên khôi ngô lúng túng sờ sờ cái ót, thức thời ngậm miệng.

Hai người tiếp tục dọc theo đường núi leo lên đỉnh núi.

Đi không bao lâu, trong núi đột nhiên nổi lên một trận âm phong.

Lỗ tai Vương Huyền Bá khẽ nhúc nhích, biến sắc, hắn tiến lên một bước giữ Nhị Lang lại, ra dấu im lặng.

“Phía trước có...” Ánh mắt hắn nhắm lại, đang định lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại đột nhiên cứng đờ.

Trên trán chảy xuống từng đợt mồ hôi lạnh.

Trên đường núi phía trước, theo thanh âm sàn sạt, một con bạch mãng khổng lồ thuận theo sườn núi trườn xuống.

Cơ thể bạch mãng khổng lồ, chỉ lộ ra một đoạn của cái đầu đã dài khoảng chừng bảy tám mét.

Bộ phận còn lại giấu kín trong cỏ cây trên núi, không biết đến tột cùng dài bao nhiêu.

Con mắt màu đỏ của bạch mãng lớn cái cỡ chậu rửa mặt tỏa ra hồng quang làm cho con người sợ hãi.

Lưỡi rắn phun ra nuốt nào, ngẩng đầu dọc theo vách núi, trườn về phía bên dưới vách núi.

Gặp phải con dị thú kinh khủng này, Vương Huyền Bá và Nhị Lang đều sợ hãi, động cũng không dám động, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Thân thể khổng lồ của bạch mãng trườn trên mặt đất nửa ngày mới chậm rãi biến mất trong tầm mắt hai người.

Phù...

Vương Huyền Bá thở phào một hơi, đang định nói chuyện thì lại tiếp tục nghe thấy một đợt tiếng vang dồn dập.

Con trăn to lớn kia, thế mà trong khoảnh khắc lại từ bên dưới vách núi quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm hai người!

Vương Huyền Bá và Nhị Lang lần nữa hóa đá.

Xì xì...

Bạch mãng đung đưa đầu, chậm rãi di động, tới gần hai người.

Cái miệng to lớn mở ra, mang theo từng đợt gió tanh.

Bị cái bóng của bạch mãng bao phủ, mắt thấy đầu sắp bị cái miệng này nuốt vào, Vương Huyền Bá rốt cục cũng chịu không nổi nữa.

Hắn phát ra một tiếng rống to, bắp thịt toàn thân nâng lên, toàn bộ thân thể thoáng chốc lớn hơn một vòng.

Xoay người vọt lên, vung ra nắm đấm, đập vào cái đầu của con bạch mãng phía dưới.

“Choang!”

Thế mà lại phát ra âm thanh đánh vào kim loại!

Mà lúc này, Nhị Lang cũng động.

Dưới chân giẫm mạnh, núi đá trở nên vỡ nát, mà thân hình của hắn trở nên mơ hồ, trong nháy mắt liền xuất hiện ở sau lưng bạch mãng.

Hóa quyền vì chỉ, liên tiếp đâm mạnh mấy chục lần.

“Choang! Choang! Choang! ...”

Âm thanh va chạm không ngừng bên tai.

Nhưng mà, công kích của hai người phen này, ngay cả lớp vảy của bạch mãng cũng không thể phá nổi!

Bạch mãng gào thét, thân thể uốn éo, quất vào người Vương Huyền Bá.

“Ầm!”

Vương Huyền Bá lập tức bị đánh bay, nện vào vách núi, khiến cho đá vụn bay loạn.

Mà bạch mãng không đi truy kích Vương Huyền Bá, mà nghiêng đầu lại, mở lớn miệng, cắn về phía Nhị Lang.

Nhị Lang không kịp trốn tránh, đành phải duỗi hai tay ra, cố gắng đỡ lấy cái miệng của bạch mãng.

Bạch mãng phát ra một tiếng gầm rú quái dị, bỗng nhiên dùng sức.

Thân thể Nhị Lang dường như biến mất bên trong cái miệng to lớn của bạch mãng, nhưng hắn rên lên một tiếng, thế mà vẫn đang cố gắng chống đỡ.

Giằng co hồi lâu, bạch mãng thấy một nhân loại nho nhỏ chậm chạp không thể nuốt vào, cũng vô cùng phẫn nộ.

Nó không ngừng vung vẩy thân thể, nó càng không ngừng nện Nhị Lang lên đường núi, trên núi, ý đồ hất ra nó.

Mỗi lần như thế, ngón tay Nhị Lang càng như lợi kiếm, đâm vào bên trong máu thịt bạch mãng.

Như thế qua hồi lâu, trên đường núi tất cả đều là vết tích Nhị Lang cùng núi đá va chạm, trong mắt bạch mãng hồng mang lóe lên, một chất lỏng màu nâu đen phun ra từ trong miệng nó.

Nhị Lang khó khăn lắm mới tránh thoát được phần đầu, nhưng vẫn bị nọc độc dính vào cơ thể.

“Két...”

Dưới sự ăn mòn của nọc độc, lộ ra máu thịt ẩn hiện ánh sáng màu vàng của Nhị Lang.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khó mà tiếp tục, bị bạch mãng vứt qua một bên, ngã cùng một chỗ với Vương Huyền Bá đã hôn mê.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh của Phẫn Nộ Đích Ô Tặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    13d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!