Cá Lưu Ly vàng có phần bất mãn, đang chuẩn bị dạy dỗ các tiểu đệ của mình lại chợt phát hiện đàn cá Lưu Ly bên cạnh mình trở nên hơi không bình thường.
Đôi mắt bọn chúng phớt hồng quang, đồng thời nhìn chằm chằm cá Lưu Ly vàng to lớn.
Cá Lưu Ly vàng cảm thấy không ổn, muốn chạy trốn.
Nhưng đã quá muộn.
Vô số cá Lưu Ly như phát điên bao quanh nó.
Bóng dáng cá Lưu Ly vàng biến mất trong đàn cá.
Từng luồng máu tươi màu vàng từ từ nổi lên mặt nước.
...
Lý Phàm cầm một viên Lưu Ly châu cỡ như trứng bồ câu trong tay, xem xét tỉ mỉ.
“Đáng tiếc không phải kỳ vật thiên địa.”
“Nhưng chỉ mang trên người là có công hiệu tương tự như uống Lưu Ly đan, vật này trái lại cũng bất phàm.”
Lý Phàm vừa lòng cất vào, tiếp tục bay tới đảo Lưu Ly.
Sắp đến gần đảo Lưu Ly, Lý Phàm ngừng giữa không trung, linh khí phóng ra ngoài.
Không đến một lát sau bèn có âm thanh xa xa truyền đến: “Đạo hữu phương nào tới đảo Lưu Ly ta?”
Cùng xuất hiện với âm thanh còn có bóng dáng Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo tu vi Trúc Cơ kỳ đối mặt với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ tùy tiện tới cửa cũng không kiêu ngạo, vẫn là lấy đạo hữu xưng hô.
“Bái kiến Hà đạo hữu!” Lý Phàm chắp tay.
“Kẻ hèn Lý Phàm, là một tán tu của biển Tùng Vân. Tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ đã là thiên nan vạn nan, tự biết tán tu trúc cơ vô vọng.”
“Có ý muốn gia nhập Vạn Tiên Minh, cầu được một công pháp Trúc Cơ.”
Lý Phàm dừng một lúc, lại nói thêm: “Nghe danh tiếng hay giúp đỡ người khác, thích làm việc thiện của đạo hữu đã lâu, cố ý đến bái kiến đạo hữu.”
“Mong rằng đạo hữu tiến cử ta. Sau khi chuyện thành, Phàm tất có báo đáp!”
Hà Chính Hạo nghe thấy Lý Phàm muốn gia nhập Vạn Tiên Minh đã có phần sững sờ.
Không nghĩ tới bản thân có một ngày cũng sẽ gặp được chuyện tốt bầu trời rớt bánh có nhân.
Chờ đến khi Lý Phàm nói ngày sau tất có báo đáp, Hà Chính Hạo càng vui mừng khôn siết: “Ây dà, đạo hữu nói gì vậy. Tu sĩ chúng ta đều biết tu hành không dễ, có thể giúp thì giúp. Ngươi yên tâm, chuyện ngươi gia nhập Vạn Tiên Minh bao trên người ta!”
Lý Phàm hơi mỉm cười: “Tên gọi Cập Thời Vũ của đạo hữu quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục.”
Hà Chính Hạo đang muốn giải thích mình không có ngoại hiệu “Cập Thời Vũ”, lại nghĩ, cảm thấy tên này đúng là chính xác.
Nếu có thể truyền bá ra thì rất có ích cho Tọa Sơn Quyết mình tu hành, vì thế không phủ nhận.
Hai người vì thế nhìn nhau cười.
Lý Phàm đứng giữa hư không, quan sát đảo Lưu Ly năm neo định thứ chín.
Đảo Lưu Ly lúc này xa không phồn hoa bằng đời trước Lý Phàm chứng kiến.
Dân cư chỉ có không đến một phần ba của mười năm sau, tự nhiên cũng không có loại sinh cơ bừng bừng vạn vật hân vinh.
Rìa đảo mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết nạn bão tàn phá bừa bãi qua đi, trên mặt người phàm cũng đều rất ít thấy nụ cười.
Đảo Lưu Ly lúc này còn chưa khôi phục nguyên khí từ trong nạn bão năm neo định thứ năm.
“Nếu tốc độ nạp năng lượng của ‘Hoàn Chân’ có thể tiến thêm một bước nhanh hơn, có lẽ có cơ hội có thể tận mắt xem.” Trong lòng Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Trước đây khi còn là người phàm, nghe nói uy nạn bão có thể gọt bỏ hai phần ba đảo Lưu Ly, Lý Phàm sâu sắc cảm giác được sự đáng sợ của uy thế thiên địa.
Nhưng sau đó Lý Phàm lại tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Xích Viêm đốt biển, trong mười mấy năm biển cả biến thành núi non.
So ra, nạn bão này cũng chẳng tính là cái gì.
...
Lúc này Lý Phàm đang chờ Hà Chính Hạo trở về từ đảo Vạn Tiên.
Theo như lời Hà Chính Hạo, tu sĩ tu vi Luyện Khí hậu kỳ trở lên, nếu chưa được cho phép tự tiện đi vào sẽ bị Vạn Tiên đại trận tự chủ công kích.
Do vậy Hà Chính Hạo đi trước một bước, đi giải quyết cho phép thông hành cho Lý Phàm.
Nhưng hắn cũng không để Lý Phàm chờ quá lâu.
Chỉ trong chốc lát, Hà Chính Hạo đã trở về.
“May mắn không làm nhục mệnh!” Hắn đưa cho Lý Phàm một tấm linh phù bằng ngọc khắc hình dáng chữ “vạn”.
“Đạo hữu để lại một luồng khí tức của mình trên linh phù thông hành là được.”
Lý Phàm cầm lấy linh phù, truyền vào linh khí.
Trên chữ vạn của linh phù, một luồng ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, sau đó không biết bay đi nơi nào.
Hà Chính Hạo thấy vậy, gật đầu: “Như này là được rồi.”
Tiếp đó, hắn lại dặn dò: “Chờ sau khi đạo hữu chính thức gia nhập Vạn Tiên Minh ta nhớ trả lại linh phù thông hành. Nhất định không thể làm mất, nếu không phải bồi thường độ cống hiến giá trị tương ứng.”
Hà Chính Hạo giống như nhớ tới chuyện gì cực kỳ không thoải mái, trên mặt giật giật: “Một khối linh phù nho nhỏ như này thế mà cần đến 100 điểm độ cống hiến, thật đúng là...”
Hà Chính Hạo nói được một nửa, nhìn thấy Lý Phàm rất có hứng thú nhìn mình lại đột ngột ngừng lại.
“Đạo hữu chê cười!” Hà Chính Hạo ho nhẹ một tiếng, sắc mặt tức khắc khôi phục bình thường.
Mang theo Lý Phàm đi vào trong đại trận hộ đảo, Hà Chính Hạo mở ra truyền tống trận.
Sau một trận choáng váng, Lý Phàm cuối cùng cũng tới trên đảo Vạn Tiên lần nữa.
Trên quảng trường truyền pháp, bức tượng lão giả mũ cao râu dài lẳng lặng đứng sừng sững, nhìn xuống đảo Vạn Tiên.
Các tu tiên giả qua lại vội vàng thông qua các truyền tống trận đi khắp nơi biển Tùng Vân.
...
Lúc này bọn họ lại có ai có thể dự liệu được, nơi này sẽ hoàn toàn biến thành một mảnh hư vô không lâu sau đó chứ?
Trong lòng Lý Phàm có chút cảm khái.
Hà Chính Hạo cũng chỉ cho rằng hắn bị cảnh vật đồ sộ của đảo Vạn Tiên làm chấn động, không để ý.
Giống như đời trước, hắn giới thiệu đủ chuyện cho Lý Phàm.
“Nơi này là quảng trường truyền pháp. Xây dựng để kỷ niệm tiên tôn truyền đạo trước đây...”
Lý Phàm vừa nghe vừa gật đầu.
Xuôi theo đường, hai người đi tới chỗ Thiên Huyền Kính.