Sát Cơ Vô Tướng tuy lợi hại nhưng có một khuyết điểm chí mạng đó chính là thường thường cần qua một thời gian mới có thể có hiệu lực.
Chỉ thích hợp lén lút bẫy người, không thích hợp tác chiến chính diện với người khác.
Một khi tranh đấu với người khác hoặc là rơi vào vây công, Lý Phàm chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Mà trước mắt hắn chỉ biết Ngự Phong quyết nguyên thủy nhất, xác suất lớn cũng chạy không lại người khác.
Đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không xong.
Bi kịch là chuyện nhất định.
Vì thế, công pháp sát phạt, độn thuật, công pháp phòng ngự, thậm chí các loại pháp khí, trận đồ, đan dược... rực rỡ muôn màu trong Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm đều muốn hết!
Một tí độ cống hiến như này căn bản không đủ.
Cân nhắc trong chốc lát, hắn xem xét nhiệm vụ treo thưởng tu sĩ khác ban bố trong Thiên Huyền Kính.
Đời trước khi đồng hóa ý thức với Thương Hải, hắn đã nhìn thấy rất nhiều trân bảo bí mật ẩn giấu trong biển Tùng Vân.
Trong đó có một số dựa vào thực lực trước mắt của hắn có thể đi lấy, ví dụ như Linh Lung Lưu Ly châu.
Còn có rất nhiều thứ cực kỳ nguy hiểm, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều không thể dễ dàng mơ ước.
Thay vì nhìn những bí mật này mục nát trong biển, không bằng sớm lựa chọn một số bán đi, mau chóng hóa thành chiến lực của mình.
Ánh mắt nhanh chóng đảo qua.
Lúc nhìn thấy một nhiệm vụ trong đó, Lý Phàm lập tức dừng lại.
Thần thức chợt động, xem xét nhiệm vụ tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Trần trưởng lão Dược đường vì luyện đan cần, thiếu một loại phụ liệu: Lam Huyết San Hô.
Hiện tại treo thưởng cho mọi người Vạn Tiên Minh: Người cung cấp tin tức liên quan, một khi chứng thực, khen thưởng 1000 điểm độ cống hiến.
Người trực tiếp cung cấp Lam Huyết San Hô, khen thưởng 3000 điểm độ cống hiến.
Lý Phàm lại nhìn một lượt nhiệm vụ còn lại, chỉ có nhiệm vụ này là thù lao phong phú nhất trong những gì hắn biết.
Vì thế Lý Phàm nhận nhiệm vụ này.
“Vùng biển tây bắc biển Tùng Vân, Vụ Nha đảo hướng tây hai trăm dặm hơn. Ta từng thấy loại san hô này dưới đáy biển.”
“Đáng tiếc là, xung quanh san hô có một con hải xà bảo vệ.”
“Không biết thực lực cụ thể của hải xà, nhưng ta chỉ nhìn thoáng qua từ xa đã thấy nguy hiểm chí mạng.”
...
Lý Phàm bịa một lời giải thích, bàn giao nhiệm vụ.
Tin rằng lấy hiệu suất làm việc của đảo Vạn Tiên, tính chân thật của tin tức hắn cung cấp hẳn sẽ rất nhanh được chứng thực.
Quả nhiên, chỉ qua non nửa ngày sau, Lý Phàm đã nhận được thù lao nhiệm vụ.
Chẳng qua, ý vị sâu xa là, nhiệm vụ treo thưởng của Lam Huyết San Hô không vì vậy xoá bỏ mà vẫn đăng ở đó.
“Xem ra số lượng Lam Huyết San Hô Trần trưởng lão cần không ít, cũng không biết đan hắn luyện rốt cuộc là đan gì.”
Chỉ một phụ liệu trong đó mà không tiếc tiêu phí 3000 điểm độ cống hiến, hiển nhiên đan dược hắn muốn luyện chế cực kỳ bất phàm.
Nhưng Lý Phàm cũng chỉ tò mò mà thôi.
Nghe nói Trần trưởng lão là thủ tịch trưởng lão của Dược đường đảo Vạn Tiên, đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Cấp độ đó, hiện tại Lý Phàm còn cách quá xa.
Đè xuống lòng hiếu kỳ nổi lên nhất thời, Lý Phàm tập trung lực chú ý trên một nhiệm vụ bắt mắt nhất trong rất nhiều nhiệm vụ treo thưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Phàm lại vội vàng nâng cao thực lực của mình.
Nhiệm vụ: Treo thưởng “Vân Thủy Đồ Lục”.
Khen thưởng: Mười vạn điểm độ cống hiến.
Hai hàng chữ đơn giản, không có bất kỳ giải thích nào khác.
Nhưng con số mười vạn điểm độ cống hiến lại làm cho tâm thần tất cả tu sĩ nhìn thấy nó lay động, không thể tự kềm chế.
Đây là mười vạn điểm độ cống hiến đó!
Rất nhiều tu sĩ Vạn Tiên Minh có thể cả đời đều tích góp không được nhiều như vậy.
Có mười vạn điểm độ cống hiến này, Nguyên Anh kỳ khó nói, nhưng tu luyện đến Kim Đan kỳ nhất định không phải việc khó!
Vô số tu sĩ đỏ mắt nhìn hai hàng chữ này không biết bao nhiêu lần, suy nghĩ viễn vông cảnh tượng sau khi chính mình hoàn thành nhiệm vụ phong cảnh vô hạn.
Ngay cả “Vân Thủy Đồ Lục” rốt cuộc là thứ gì cũng không có người hiểu rõ.
Mà người ban bố nhiệm vụ cũng vô cùng thần bí, từ đầu đến cuối đều chưa từng lộ mặt, đưa ra một lời giải thích nào.
Giống như đang dùng phương thức này nói cho mọi người, người hiểu tự nhiên hiểu, người không hiểu nói cũng vô ích.
Trong biển Tùng Vân, trước mắt không có bất kỳ một người nào biết “Vân Thủy Đồ Lục” ở đâu.
Ngoại trừ Lý Phàm.
“Vân Thủy Đồ Lục, Vân Thủy Thiên Cung.” Trong lòng Lý Phàm không ngừng nhắc lại.
“Vân Thủy Đồ Lục” giá trị cao tới mười vạn điểm độ cống hiến này nằm ở trong Vân Thủy Thiên Cung.
Vân Thủy Thiên Cung, hoặc là nói di tích Vân Thủy Thiên Cung chính là nơi Tiêu Hằng đi tìm kỳ vật thiên địa hắn nhắc tới trong thư đời trước.
Mà sở dĩ bây giờ vẫn chưa có bất kỳ một ai biết bí mật này, chỉ là vì Vân Thủy Thiên Cung vẫn chưa hiện thế mà thôi.
Đời trước, Lý Phàm cũng là vì thư của Tiêu Hằng để lại mới sinh ra hứng thú với Vân Thủy Thiên Cung.
Tiến tới ghi nhớ trong lòng chuyện lớn sắp chấn động biển Tùng Vân này.
Vân Thủy Thiên Cung đơn độc ở ngoài vùng biển.
Nghe nói là tông môn cường đại nhất trong phạm vi biển Tùng Vân ở thời kỳ thượng cổ.
Lúc đại kiếp thiên địa buông xuống, đệ tử Vân Thủy Thiên Cung trải qua một phen chém giết lẫn nhau, ngàn người không sót một.
Người may mắn còn sống sót quyết định khởi động đại trận hộ tông, từ đây tị thế không ra.
Bởi vậy Vân Thủy Thiên Cung cũng luôn bị trận pháp che lấp, ẩn nấp trong vùng biển ở trung tâm biển Tùng Vân.
Mãi đến năm neo định thứ mười một, trận pháp tan biến, Vân Thủy Thiên Cung ẩn nấp vạn năm mới tái hiện hậu thế.
Chỉ là, Vân Thủy Thiên Cung lựa chọn tị thế cũng không thể tránh được vận mệnh diệt vong.
Lúc một đám tu sĩ biển Tùng Vân vào trong mới phát hiện, Vân Thủy Thiên Cung sớm đã trở thành một di tích hoang tàn đầy rẫy quỷ dị.