Suy cho cùng, trước khi đại kiếp buông xuống, công pháp chuyên cường hóa thần thức tương đối thưa thớt.
Càng đừng nói tiên pháp hiện tại không thể đồng tu.
Thiếu thủ đoạn cường hóa tăng lên thần thức, cường độ thần thức của phần lớn tu sĩ đều nằm trên cùng một trục hoành.
Dưới loại tình huống này, rất ít người sẽ lựa chọn dùng thần thức công kích người khác.
Bởi vì như vậy thường thường là mang ý nghĩa lưỡng bại câu thương.
Đây cũng là nguyên nhân “Minh Linh Huyễn Công” tương đối râu ria trong mắt tu sĩ khác.
Nói đi nói lại, đây chỉ là một môn huyễn công mà thôi.
Chỉ là phương pháp sử dụng thần thức, mà không phải phương pháp tăng cường.
Công kích thần thức không dám dễ dàng sử dụng, chỉ vì một chút ảo thuật, ai lại sẽ nguyện ý tiêu phí 2500 điểm độ cống hiến vì nó chứ?
Cũng là vì Lý Phàm có Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, cộng thêm từng tận mắt nhìn thấy hình dáng phách thiên địa Xích Viêm, tương đối phù hợp với con đường quan tưởng “huyễn linh”.
Bởi vậy “Minh Linh Huyễn Công” ở trên tay hắn có thể mới phát huy ra hiệu quả gấp nhiều lần.
Bất kể thế nào, cuối cùng Lý Phàm vẫn cắn răng, mua “Minh Linh Huyễn Công” vào trong túi.
Trong chớp mắt, độ cống hiến của Lý Phàm cũng chỉ còn lại 1321 điểm.
Độ cống hiến tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn!
Vốn còn muốn mua thêm một môn độn thuật, nhưng đã có phần không đủ dùng, chỉ có thể để sau lại nói.
Việc cấp bách là trước tiên tu luyện “Minh Linh Huyễn Công” đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.
Mở ra hình thức phụ trợ tu luyện của Thiên Huyền Kính, đặt Linh Lung Lưu Ly châu bên người, Lý Phàm bắt đầu tu luyện.
Lòng như kính trong vắt, văn tự công pháp huyền ảo trong mắt Lý Phàm đạt được hai tầng thêm vào trở nên thông tục dễ hiểu như sách giáo khoa tiểu học.
Hoá tự tu vi tinh thuần “Tiểu Diễn Thủy Quyết” trong đan điền trở thành chất dinh dưỡng, thúc đẩy tiến độ tu luyện của “Minh Linh Huyễn Công” bay nhanh như tên lửa.
Chỉ dùng không đến một ngày: “Minh Linh Huyễn Công” đã tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ.
Tới Luyện Khí trung kỳ là có thể quan tưởng “huyễn linh” trong đầu.
Tuy nói là huyễn linh nhưng vật quan tưởng cũng không thể trống rỗng bịa đặt giả tạo.
Cần phải lấy vật tồn tại chân thật trong Tu Tiên giới làm cơ sở.
Mạch suy nghĩ chầm chậm chảy xuôi, từng màn chuyện xưa hiện lên trước mắt.
Lý Phàm dường như lại về tới lúc nhìn thấy Xích Viêm đốt biển đời trước.
Một ảo ảnh dần hiện ra trong thức hải của Lý Phàm.
Chỉ là một ảo ảnh chưa thành hình, Lý Phàm cũng chợt cảm nhận được nhiệt độ thân thể mình tăng cao kịch liệt.
Mồ hôi cả người như mưa rơi xuống.
Lý Phàm cau mày, cưỡng ép vận chuyển Luyện Tâm Chú, áp chế cảm giác cực nóng.
Tiếp tục quan tưởng hình dáng Xích Viêm.
Theo huyễn linh Xích Viêm từ từ thành hình, nhiệt độ thân thể Lý Phàm cũng càng ngày càng cao.
Nếu nói trước đó là người ở dưới sa mạc ánh nắng chói chang, như vậy lúc này lại như đang bị nướng dưới lửa lớn.
Theo Lý Phàm không ngừng quan tưởng, cảm giác nóng rực cũng càng thêm khủng khiếp.
Cuối cùng, sau khi nhiệt độ đạt tới một cực hạn, y phục trên người Lý Phàm không lửa tự cháy.
“Phụt!”
Trạng thái quan tưởng không thể duy trì nữa, ảo ảnh trong thức hải tức khắc tiêu tán.
Lý Phàm đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.
Máu cũng như tản ra nhiệt độ cực cao, còn chưa bắn xuống đất đã hóa thành một luồng khí trắng, bị bốc hơi.
Lý Phàm lau vết máu bên miệng, không nhụt chí.
Mua một viên đan dược an dưỡng từ trong Thiên Huyền Kính, khôi phục một lát, lại bắt đầu tiếp tục quan tưởng.
Theo nhiệt độ xung quanh cơ thể Lý Phàm tăng cao, thân hình Xích Viêm bên trong thức hải lại càng trở nên rõ ràng.
Nhưng mà… cho dù Lý Phàm có vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú đến cực hạn thì mùi khét trên người cũng truyền đến không ngừng.
Trong lúc huyễn linh Xích Viêm sắp thành hình, Lý Phàm vẫn không hiểu sao mình lại rời khỏi trạng thái quan tưởng.
“Chẳng lẽ bởi vì quá nóng nên vượt quá khả năng tiếp nhận của cơ thể sao?”
Lý Phàm suy nghĩ, tìm trong Thiên Huyền Kính dược vật nào chống lại nhiệt độ nóng bỏng.
Tiêu hao mười điểm cống hiến mua một viên Băng Tâm đan.
Sau khi ăn vào, Lý Phàm thử lại lần nữa.
Lần này cảm giác nóng bỏng do Xích Viêm mang lại xuất hiện lần nữa, nơi đan điền lập tức hiện ra một khí tức lạnh buốt.
Khí tức này lưu chuyển toàn thân, áp chế cảm giác nóng rực.
Không cần phân tâm đi áp chế sự thoải mái trong cơ thể, Lý Phàm tập trung toàn bộ tinh thần ngưng tụ huyễn linh Xích Viêm.
Nhưng không được!
Huyễn linh vẫn bị phá nát vào khoảnh khắc sắp hình thành.
Trong cõi u minh như có nhân vật nào đó đang cản trở hắn, huyễn linh cũng không thể thành hình.
Sau khi thử vài lần, tác dụng của Băng Tâm đan bắt đầu biến mất.
Lý Phàm ngừng lại.
“Quả nhiên không thể coi thường thiên địa chi phách, đến cả lấy làm nguyên mẫu ngưng luyện huyễn linh cũng không được…”
“Ở trong đó có quy tắc hạn chế gì mà ta không biết.”
Lý Phàm suy nghĩ, tìm tòi tin tức liên quan đến thiên địa chi phách trong Thiên Huyền Kính.
Không nằm ngoài dự liệu của hắn, Thiên Huyền Kính nhắc nhở hắn không có đủ quyền, không thể xem được.
Trong lúc nhất thời, ý nghĩ ngưng luyện huyễn linh Xích Viêm của Lý Phàm cũng rơi vào khó khăn.
Nhưng hắn không có ý định từ bỏ như thế.
Hạn chế càng lớn thì càng có nghĩa sau khi thành công sẽ có thu hoạch càng lớn.
Uy năng của thiên địa chi phách hiện rõ trước mắt, cho dù hắn lấy được một phần vạn cũng không thể coi thường.
Nhưng cụ thể phải làm thế nào thì còn cần suy nghĩ tỉ mỉ.
Sau đó, Lý Phàm duy trì hỗ trợ tu luyện, trong trạng thái mở linh, yên tĩnh nhắm mắt suy nghĩ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Thời gian dần trôi qua, độ cống hiến cũng đang cháy từng chút một.
Cuối cùng, bảy ngày sau Lý Phàm mở mắt ra.
Thiên địa chi phách chính là pháp tắc thiên địa kia hiện ra.
Nếu như nói viêm trong Xích Viêm đại diện cho pháp tắc liên quan đến viêm, như vậy xích trong Xích Viêm có ý nghĩa đặc biệt gì?