Đáng tiếc là vận may lần này của hắn không tốt lắm.
Xem rất lâu cũng không tìm được nhiệm vụ vừa ý.
Suy nghĩ, Lý Phàm lấy ra linh phù truyền tin mà Hà Chính Hạo cho hắn ra, truyền cho hắn một tin tức.
“Xin hỏi Hà đạo hữu có cách gì có thể nhanh chóng thu hoạch được điểm cống hiến không? Ta ở trong Thiên Huyền Kính rất lâu, đa số thù lao của nhiệm vụ đều chỉ có mười mấy điểm, một ngày ta tu luyện hết 30 điểm cống Nếu tiếp tục như vậy thì khi nào mới có thể đổi lấy được công pháp Trúc Cơ đây.”
Lý Phàm oán trách nói.
Sau khi truyền tin tức xong, Lý Phàm đặt linh phù truyền tin sang một bên.
Sau đó hắn đợi tin đáp lại của Hà Chính Hạo và cũng bắt đầu tu luyện.
Tuy không có mở linh trợ giúp, tốc độ tu luyện rất chậm nhưng dù sao cũng chậm rãi tiến bộ.
Cứ như vậy, qua ba ngày, tin tức của Hà Chính Hạo cũng gửi đến.
“Ha ha ha, Vạn Tiên Minh chúng ta là như vậy đấy. Ban đầu thêm tu sĩ vào thường cần mấy năm dốc sức, mới có thể có đổi lấy một công pháp. Ai cũng đều như vậy.”
“Nhưng mà…”
Hà Chính Hạo đổi lời, nói tiếp: “Nếu ta đã giới thiệu đạo hữu gia nhập thì đương nhiên ta phải giúp ngươi.”
“Dù sao ta cũng hy vọng đạo hữu nhanh chóng tiến vào Trúc Cơ kỳ!”
“Có điều việc này không tiện nói qua truyền tin linh phù. Nếu đạo hữu đồng ý thì có thể đến Đảo Lưu Ly một chuyến. Chúng ta gặp mặt rồi nói.”
…
Vốn dĩ Lý Phàm cũng chỉ ôm tâm thái thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Hà Chính Hạo lại sảng khoái như vậy, trả lời chắc chắn.
“Đúng là cứu trợ đúng lúc. Nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân…” Nhớ lại hai đời Hà Chính Hạo đều rất khẳng khái thật lòng với người khác, là một trong dị loại tu sĩ, Lý Phàm có điều suy nghĩ.
Lúc này hắn cũng không do dự, ra khỏi Thiên Huyền Kính đến thẳng Đảo Lưu Ly.
Trong đại trận hộ đảo ở Đảo Lưu Ly, Hà Chính Hạo ngồi trong lương đình trên đỉnh núi uống trà, hắn đã chờ từ lâu.
“Xem ra đạo hữu đang vội vàng.” Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm đến thì cười lớn.
Hắn phủi tay, hai người đứng lên đi xuống chân núi.
Ngay sau đó, Lý Phàm nhìn thấy dãy núi xung quanh đột nhiên xuất hiện kỳ cảnh.
Có điều rất nhanh hắn đã phản ứng lại.
Không phải những ngọn núi khác đang mọc lên mà ngọn núi hắn đang đứng sụp xuống.
Tốc độ chìm xuống của ngọn núi rất nhanh đã chìm xuống mặt đất, đi vào trong một không gian trải dài mây sương trắng bạc.
Lý Phàm ngẩng đầu lên nhìn, đại trận hộ đảo trong núi non trùng điệp lúc này như ánh sao, lơ lửng trên đỉnh đầu.
Sông núi phân tán nhưng hình như chúng lại tạo thành một tổng thể theo quy luật nhất định nào đó.
Trông như nằm im bất động nhưng lại đang vận chuyển liên tục.
Hà Chính Hạo nhìn sắc mặt của Lý Phàm, có hơi đắc ý nói: “Đạo hữu xem Sơn Xuyên Tinh Đấu trận này của ta thế nào?”
Ở kiếp trước, Lý Phàm chưa từng nhìn thấy hình ảnh của đại trận hộ đảo của đảo Lưu Ly, lần này nhìn thấy, hắn nói từ tận đáy lòng: “Sơn Xuyên Tinh Đấu trận quả nhiên bất phàm. Nhưng tại sao đại trận hộ đảo của đảo Lưu Ly này hình như…”
Hà Chính Hạo biết Lý Phàm muốn hỏi điều gì nên càng đắc ý hơn: “Đó là vì đại trận của đảo Lưu Ly này do ta tự tạo ra, đương nhiên không giống những hòn đảo khác.”
Lý Phàm lập tức bất ngờ: “Không ngờ đạo hữu còn tinh thông trận pháp.”
Nhưng hắn lại hơi nghi ngờ: “Sơn Xuyên Tinh Đấu trận này lớn như vậy, tu vi đạo hữu là Trúc Cơ kỳ cũng có thể tạo ra sao?”
Hà Chính Hạo ho khan, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là có người giúp đỡ ta. Nhưng bố trí trận pháp đều do ta tự làm chủ.”
“Không lừa đạo hữu, ta có kỳ vật Trúc Cơ, là một trận đồ Sơn Xuyên Bách Mạch. Cho nên trận pháp này của ta không thể nào so sánh được với tu sĩ thiên phú tầm thường. Chỉ riêng trận pháp chứ không nói đến tu vi, đến cả trận pháp sư Nguyên Anh kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể vượt qua ta.” Hà Chính Hạo vô cùng tự tin nói.
“Thì ra là vậy…” Lý Phàm gật đầu, sau đó lại hỏi: “Không biết chuyện Hà đạo hữu nói đến là gì? Sao lại thần bí, tốn công tốn sức như vậy?”
Hà Chính Hạo cười híp mắt nói: “Thật ra không phải chuyện lớn gì, chỉ là phạm vào điều cấm kỵ thôi.”
“Đạo hữu có biết từ nhiều năm trước, người phàm Tu Tiên giới đã từng bị trục xuất ra khỏi mỗi một tiểu thế giới xung quanh chưa?”
Lý Phàm hơi híp mắt lại: “Ta cũng có nghe qua.”
Hà Chính Hạo nói tiếp: “Thật ra trong những tiểu thế giới này có không ít vật có giá trị, có thể đổi lấy không ít điểm cống hiến. Nhưng chỉ dựa vào sức của một người thì sưu tập lại sẽ tốn thời gian và phí sức, được không bằng mất.”
“Có điều, bình thường trong những tiểu thế giới này có người phàm quyền thế, trăm phương ngàn kế muốn quay lại Tu Tiên giới. Cho nên…”
Lý Phàm đương nhiên hiểu Hà Chính Hạo muốn làm gì: “Cho nên?”
“Chúng ta có thể xem đây là điều kiện để những người phàm kia giúp chúng ta thu thập đồ vật. Đúng lúc, ta biết một tiểu thế giới như vậy tên là Đại Ly, bên trong khá rộng, có tạo ra mấy bảo vật quý giá. Thậm chí còn có không ít Tinh Hải Lưu Sa.”
“Tinh Hải Lưu Sa là vật liệu bố trí trận pháp phổ biến, bình thường giá một cân đều hai đến ba điểm cống hiến…”
Hà Chính Hạo giải thích không ngừng, lại phát hiện ánh mắt Lý Phàm nhìn hắn rất kỳ lạ, không khỏi xấu hổ.
Ngay sau đó hắn nói: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy, ta biết ngươi suy nghĩ điều gì.”
“Đường đường là Tu Tiên giả sao lại dùng cách như thế đi làm chuyện như này đúng không.”
“Có thể đạo hữu không biết, chuyện như này ngươi không làm thì cũng sẽ có những người khác làm.”
“Một tiểu thế giới, một chuyến đi vơ vét hơn mười năm mới có thể được 2000 điểm độ cống hiến. Những thế giới như vậy có rất nhiều, không phải sẽ có thêm rất nhiều nơi có 2000 điểm độ cống hiến mỗi năm sao?”
“Ngươi xem, ta vừa phân tích cho ngươi như vậy, có phải đã cảm thấy rất hợp lý rồi không?”