Nghe Hà Chính Hạo giải thích dông dài.
Bóng dáng Lý Phàm trước mắt hắn dần chồng lên bóng dáng tu tiên giả đã cứu nhóm người Ly giới gặp được lúc mới vào Tu Tiên giới đời trước.
“Hay lắm, thì ra là tiểu tử ngươi lạm dụng chức quyền! Khó trách Thiên Bảo lâu làm ăn trái phép dưới mí mắt ngươi nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì. Thậm chí đời trước lời đồn Thiên Bảo lâu nhập cư trái phép người phàm cả đảo đều biết cũng không dẫn tới phiền phức gì.”
Cẩn thận nghĩ lại, đúng thật là vậy.
Lấy tính cách tham tài của Hà Chính Hạo, lại làm sao có thể nhường thịt mỡ bên miệng cho người khác chứ?
Rất hợp lý.
Trong lòng Lý Phàm có chút cạn lời nhưng vẫn nhanh chóng chấp nhận hiện thực.
“Vậy ý Hà đạo hữu là?”
Hà Chính Hạo nhìn thấy Lý Phàm không phản đối, tức khắc trở nên vô cùng vui vẻ: “Việc này đơn giản. Chỉ cần đạo hữu thay ta đến Ly giới một chuyến, mang về vật tư ta bảo người trong Ly giới thu thập vào mười năm trước cho ta là được.”
“Sau khi bán những vật tư này thành tiền mặt, độ cống hiến đạt được ngươi ta mỗi người một nửa.”
“Ta cần trấn thủ đảo Lưu Ly, không rời đi được. Trước kia định tìm người khác hợp tác, vừa hay đạo hữu gửi tin cho ta, bèn sửa thành liên hệ ngươi.”
Nghĩ lại, việc này quả thật không có nguy hiểm gì.
Ba mươi ngày hơn một ngàn điểm độ cống hiến, cũng vượt xa nhiệm vụ có thể nhận được bình thường.
“Không biết qua lại một chuyến thì cần bao lâu?” Chuyện này nhất thiết phải hỏi rõ ràng trước, Lý Phàm không muốn lỡ mất sự mở ra của Vân Thủy Thiên Cung.
“Yên tâm, nhiều nhất chỉ cần hai ba mươi ngày, sẽ không trì hoãn việc tu hành của đạo hữu.” Hà Chính Hạo bảo đảm nói.
“Được, việc này ta đồng ý.”
Hà Chính Hạo hài lòng mỉm cười, lại lấy ra một chiếc thuyền gỗ nho nhỏ đưa cho Lý Phàm: “Sau khi lấy được vật tư, ngươi giao vật này cho người phàm Ly giới, chuyện khác thì không cần xen vào.”
Lý Phàm nhận lấy nhìn, thuyền gỗ và thuyền Thái Diễn có phần tương tự, lại kém tinh xảo hơn.
“Chỉ là thuyền gỗ khắc một vài pháp trận bình thường mà thôi, không phải pháp khí gì hết. Nhưng mà cũng đủ để bảo vệ những người phàm kia vượt qua đại trận Tuyệt Tiên, đi vào nơi này.” Hà Chính Hạo giải thích.
“Đương nhiên, cường độ trận pháp cũng chỉ chống đỡ vượt qua được một lần mà thôi. Sau khi đi vào Tu Tiên giới, trận pháp trên thuyền gỗ sẽ hao hết năng lượng, tự động tiêu tán.”
“Đây cũng là để đề phòng những người phàm kia phỏng chế.”
“Hà đạo hữu đúng thật là suy nghĩ cặn kẽ.” Lý Phàm nghĩ một đằng nói một nẻo nói.
Hà Chính Hạo cười ha ha, cũng không thèm để ý.
Hắn lại lấy ra một linh phù, có chút lưu luyến đưa cho Lý Phàm.
“Bất kể nói thế nào, chuyện giúp người phàm nhập cư trái phép vẫn là không thể để lộ. Lỡ như bị tu sĩ khác bắt gặp, mất mặt không nói, nói không chừng còn phải đối mặt với chất vấn khiển trách của Vạn Tiên Minh. Để cẩn thận, đạo hữu vẫn nên mang Tàng Hình phù này trên người, tránh bị người khác nhận ra.”
Lý Phàm tự nhiên là gật đầu nhận lấy.
“Tàng Hình phù này có thể ẩn giấu thân hình, khí tức, là phiên bản nâng cấp của Ẩn Khí phù. Sau khi sử dụng dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể nhìn thấu. Thực sự là giết người...”
“Thực sự là vật phẩm thiết yếu của tu sĩ khi ra ngoài.” Hà Chính Hạo dừng một lúc, lại có phần tiếc hận nói: “Chỉ tiếc cỏ Linh Vụ cần để vẽ Tàng Hình phù này tương đối thưa thớt, dẫn tới giá cả Tàng Hình phù vẫn luôn trên cao không hạ.”
“Một tấm cần đến 50 điểm độ cống hiến.”
“Chẳng qua, sau này nếu đạo hữu có cần thì có thể đến trong đảo Vạn Tiên tìm một tu sĩ tên là Tiêu Tu Viễn. Chỗ người này có lượng lớn Tàng Hình phù tàn thứ phẩm, nghe nói là từ trong Phù đường đảo Vạn Tiên đào thải ra. Tuy bị gọi là tàn thứ phẩm nhưng vẫn có thể sử dụng như thường. Chỉ là hiệu quả không tốt lắm, chỉ có thể để tu sĩ Trúc Cơ không cách nào nhìn thấu.”
“Nhưng cũng may là giá rẻ, chỉ cần 20 điểm độ cống hiến. Tiểu hữu ngươi sau này nếu ra ngoài, đừng ngại chuẩn bị một ít.” Hà Chính Hạo lại cần mẫn phổ cập khoa học cho Lý Phàm.
Lúc sau Hà Chính Hạo lại giải thích cặn kẽ những việc cần chú ý và các loại tình huống có thể gặp phải khi đi Ly giới cho Lý Phàm.
Sau đó, mọi chuyện đều đã chuẩn bị ổn thoả, Lý Phàm bèn chuẩn bị khởi hành đi Ly giới.
Cố gắng đi sớm về sớm.
Song trước khi khởi hành, Lý Phàm vẫn không nhịn được cất tiếng dò hỏi: “Hà đạo hữu, có một chuyện ta cứ thấy hơi khó hiểu. Nhưng lại không biết có nên hỏi không...”
Hà Chính Hạo sửng sốt, sau đó nói: “Cứ hỏi đừng ngại.”
“Hà đạo hữu ngươi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đảm nhận chức vị trấn thủ đảo Lưu Ly. Lại là đại sư trận pháp, theo lý hẳn là không nên thiếu độ cống hiến mới phải. Vì sao...”
“...Vẫn cứ thoạt nhìn có hơi túng quẫn?” Lý Phàm do dự, uyển chuyển hỏi.
Hà Chính Hạo cho rằng Lý Phàm đang lo lắng về tiền đồ sau này ở Vạn Tiên Minh.
Hắn cười khổ, giải thích: “Đạo hữu hiểu lầm rồi. Trong Vạn Tiên Minh, tuy rằng độ cống hiến của tu sĩ Trúc Cơ vẫn không tự do lắm, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như ta.”
“Ồ? Hà đạo hữu có lý do gì khó nói?” Lý Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Thật không dám giấu, ta coi trọng một công pháp Nguyên Anh, công pháp này và kỳ vật Trúc Cơ của ta rất tương hợp. Nếu có thể tu luyện công pháp đó, trong vòng trăm năm ta nhất định có thể thành tựu Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh kỳ cũng ăn chắc.” Trong ánh mắt Hà Chính Hạo hiện lên một tia khát vọng.
“Tiếc là, Nguyên Anh chân công thật sự quá mức trân quý. Độ cống hiến cần cho dù ta tích cóp rất lâu cũng còn thiếu rất nhiều.”
“Bởi vậy chỉ có thể ngày thường tiết kiệm được gì tiết kiệm.” Hắn thở dài: “Cho dù như vậy, cũng không biết năm nào tháng nào có thể đổi được nó.”
“Lại không biết trước đó, công pháp ta tâm tâm niệm niệm này có thể bị người khác đổi trước không nữa?”
Hà Chính Hạo thở dài nói.