Hoàng đế Đại Ly vội vàng trả lời: “Khởi bẩm tiên sư, toàn bộ vật phẩm trên danh sách đều đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Lý Phàm gật đầu: “Nếu đã như vậy, mang ta đi lấy.”
Ngay sau đó, dưới sự tự mình dẫn dắt của hoàng đế Đại Ly, Lý Phàm đi tới trong bảo khố của hoàng cung.
Trong này, vật tư Hà Chính Hạo bảo bọn họ chuẩn bị đã phân loại chất đống sẵn, hơn nữa trên từng cái đều dán nhãn, ghi tên và số lượng.
Thần thức Lý Phàm đảo qua, hài lòng gật đầu.
Vật tư tương ứng không chỉ không thiếu, hơn nữa mỗi loại đều nhiều hơn yêu cầu một ít.
Bỏ vật tư vào nhẫn trữ vật Hà Chính Hạo cho, nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành viên mãn.
Thuận buồm xuôi gió, không có trắc trở.
Ngoại trừ đi đường cần một chút thời gian, ngoài ra nguy hiểm gần như bằng không.
Cũng khó trách Hà Chính Hạo sẽ thương nhớ, thực sự là mua bán một vốn bốn lời.
Giao thuyền gỗ có khắc trận pháp cho hoàng đế Đại Ly, nhìn cảm vui sướng trên mặt đối phương, Lý Phàm bỗng mở miệng hỏi: “Không biết hôm nay Trấn Nam Vương Đại Ly có đây không?”
Hoàng đế sửng sốt, trước kia tiên sư đều là cầm vật tư rồi bay đi ngay, không biết vì sao hôm nay lại đột ngột hỏi chuyện Trấn Nam Vương.
Không dám chậm trễ, hoàng đế có phần sợ hãi trả lời: “Hồi tiên sư, đệ ta quanh năm trấn thủ Nam Cương, không ở kinh thành.”
“Nhưng nhi tử của hắn Tiêu Hằng lại ở đây.” Sợ chọc giận tiên sư, hoàng đế vội vàng bổ sung.
Lý Phàm gật đầu, biết Tiêu Hằng đây là bị coi như con tin giữ lại kinh thành, cũng không kinh ngạc: “Bây giờ hắn đang ở đâu, mang ta đi gặp hắn!”
Hoàng đế nào biết kẻ hèn một con tin Trấn Nam Vương ngày thường ở nơi nào, trả lời không được, lập tức ngây ra tại chỗ, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Cũng may một thái giám cận vệ bên cạnh hắn lúc này vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, Tiêu Hằng kia hẳn là bị gửi nuôi trong nhà Tô học sĩ.”
“Tô gia à...” Lý Phàm nghe xong trong lòng chợt động.
Hoàng đế nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sắp xếp người dẫn đường.
Không bao lâu sau, Lý Phàm gặp được Tiêu Hằng ở Tô gia.
Lúc này hắn vẫn chỉ là một tiểu oa nhi bảy tám tuổi, bất thình lình bị nhiều người lạ vây xem như vậy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy căng thẳng.
Bóng dáng nho nhỏ chồng lên dáng vẻ trong ký ức của Tiêu Hằng, Lý Phàm cười khẽ.
“Ta thấy người này thiên phú bất phàm, tương lai nhất định không phải vật trong ao.” Hắn chợt cất tiếng nói.
Mọi người ở đây nghe vậy, vẻ mặt khác nhau, nhìn về phía Tiêu Hằng vẫn là vẻ mặt ngây thơ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó Lý Phàm nhẹ nhàng vươn một ngón tay, điểm lên trán Tiêu Hằng.
Truyền phương pháp sử dụng “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” và dược vật phù hợp cho hắn.
“Lúc mười năm sau ta lại đến sẽ tự mình đón hắn rời đi.” Liếc mắt nhìn mọi người, Lý Phàm lạnh nhạt nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả những người vốn có ý niệm không chính đáng trong đầu đều ứa ra mồ hôi lạnh, sợ đến mức run lên.
Hoàng đế Đại Ly tự nhiên nghe hiểu ý trong lời Lý Phàm, vội vàng hứa hẹn: “Tiên sư yên tâm, ta nhất định chiếu cố hắn thật tốt.”
Lý Phàm hài lòng gật đầu.
Hiện giờ chỗ đứng của hắn ở Tu Tiên giới chưa ổn, hai năm sau còn phải thăm dò Vân Thủy Thiên Cung, tiền đồ chưa biết.
Chỉ có thể truyền “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” cho Tiêu Hằng trước, chờ ngày sau thành thục lại đến đón hắn vào Tu Tiên giới.
Chuyện Ly giới đã xong, Lý Phàm dự định rời đi.
Lại chợt nghe thấy một âm thanh non nớt bỗng nhiên từ trong đám người vang lên.
“Xin tiên sư cứu muội muội ta!”
Âm thanh bất thình lình làm cho tất cả quyền quý Đại Ly ở đây đều an tĩnh lại.
Hoàng đế Đại Ly càng là sắc mặt trở nên trắng bệch.
Phải biết rằng, ở trong mắt tiên sư, đám người phàm bọn họ cơ bản không khác gì sâu kiến.
Kết cục khi sâu kiến đưa ra yêu cầu là gì?
Kinh thành Đại Ly huyết quang đầy trời hai mươi năm trước chính là đáp án tốt nhất.
Bọn họ sôi nổi cúi đầu, mồ hôi như mưa, dùng khoé mắt quan sát Lý Phàm.
Cố tình chủ nhân giọng nói đó không sợ chết, lại cao giọng lặp lại một lần: “Xin tiên sư cứu muội muội ta!”
Lý Phàm nhìn về phía âm thanh truyền đến, đúng là Tô Trường Ngọc mười mấy tuổi.
Một nam tử trung niên lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên, đè hắn quỳ xuống.
“Ngọc Nhi ngươi đang càn quấy gì đó!” Nam tử trung niên hoảng loạn quỳ xuống đất, đè Tô Trường Ngọc dập đầu với Lý Phàm.
Vừa dập đầu vừa nói: “Tiểu nhi vô tri, kính xin tiên sư thứ tội!”
Lý Phàm rơi vào trầm mặc.
Điều này làm cho tất cả quyền quý Đại Ly đều hoảng loạn, dưới sự dẫn dắt của hoàng đế, bọn họ cũng dồn dập quỳ xuống.
Tiêu Hằng cũng dập đầu, cẩn thận dè dặt nói: “Xin tiên sư cứu Tô tiểu muội.”
Rất lâu sau, Lý Phàm mới từ từ lên tiếng: “Nếu đã như vậy, mang ta đi xem. Không có lần sau.”
Tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra Lý Phàm vốn cũng định đi xem người muội muội mắc bệnh nan y của Tô Trường Ngọc, chỉ có điều mặt ngoài không thể đáp ứng dễ dàng như vậy.
Cho nên vừa rồi làm ra điệu bộ đó.
Một lúc lâu sau, Lý Phàm đã gặp được Tô tiểu muội trong một tầng hầm.
Nhiệt độ không khí ở tầng hầm rất thấp, rất nhiều quan viên theo lại đây không nhịn được run lập cập.
Một hài nhi thoạt nhìn mới sinh ra không bao lâu lẳng lặng nằm trên một cái giường nhỏ bằng ngọc.
Bên cạnh giường ngọc chất đống rất nhiều khối băng.
Thân thể hài nhi dường như cực kỳ nóng hổi, cần thị nữ bên cạnh không ngừng đục vỡ khối băng đắp lên người nàng, hạ nhiệt độ cho nàng.
Thấy một màn khác thường này, Lý Phàm nheo mắt.
Hắn đi lên trước, thần thức đảo qua trên người Tô tiểu muội, vẻ mặt lập tức cứng lại.
“Các ngươi lui ra trước đi!”
Hắn lạnh giọng phân phó.
Chúng quyền quý vì thế dồn dập rời khỏi tầng hầm.
Chỉ còn lại Lý Phàm và một mình Tô tiểu muội.
Lý Phàm đặt tay lên trên người nóng hổi của Tô tiểu muội, phân ra một tia linh khí cực mảnh độ vào trong cơ thể nàng.