“Ngoài Lý Hồng Sương, đệ tử Thanh Thiền cốc vùng này đều không có nhân vật xuất chúng, đều là tiểu lâu la dưới tay Lý Hồng Sương, đoán chừng là thế lực Thanh Thiền cốc cố ý bồi dưỡng cho Lý Hồng Sương. Đầu của tiểu lâu la để làm gì, vứt đi.”
Chu Tuyết khoát tay nói. Lúc này nàng mới ý thức được Phương Vọng mới chỉ mười bảy tuổi thôi, tâm tính thiếu niên rốt cuộc vẫn hơi non nớt.
“Đúng dịp, chính là đầu của Lý Hồng Sương.”
Phương Vọng nhướn mày nói, trên mặt một mảnh yên tĩnh, đáy lòng thì thoải mái lật trời.
“Cái gì?”
Chu Tuyết sửng sốt, Chu Hành Thế cũng quay đầu nhìn về phía Phương Vọng, con mắt trừng lớn.
Phương Vọng lắc tay phải, đầu của Lý Hồng Sương rớt xuống theo, vừa lúc cổ hướng xuống đất, đứng trên mặt đất. Hai mắt hắn trợn thật to, dáng vẻ chết không nhắm mắt khiến người ta sợ hãi.
“Thật sự là Lý Hồng Sương... Ngươi...”
Sau khi Chu Tuyết thấy rõ ràng mặt của Lý Hồng Sương, nàng giương mắt nhìn về phía Phương Vọng, trong mắt khó nén vẻ kinh ngạc.
Chu Hành Thế thì lộ vẻ mặt như thấy quỷ.
Lý Hồng Sương dưới tình huống dẫn đầu mấy trăm đệ tử Thanh Thiền cốc lại bị một mình Phương Vọng chém đầu?
Làm sao có thể!
Cho dù đã thấy rõ mặt mũi Lý Hồng Sương, Chu Hành Thế vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi giao thủ cùng hắn, thực lực của hắn thế nào? Có lấy ra bảo linh bản mệnh hay không, bảo linh bản mệnh của hắn là một lá cờ lớn...” Chu Tuyết nhíu mày hỏi.
Phương Vọng trợn trắng mắt, tức giận nói: “Đương nhiên, các ngươi còn tưởng rằng ta giết tên giả mạo à? Giết hắn cũng không dễ dàng, ta gần như chiến đấu hết sức.”
Chu Tuyết hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa. Nàng ngồi xổm xuống, lấy ra một bình thuốc từ trong túi trữ vật, vung thuốc bột lên đầu của Lý Hồng Sương.
Phương Vọng quay đầu nhìn về phía Phương Hàn Vũ cách đó không xa, hỏi: “Hàn Vũ, ta giúp ngươi báo thù rồi, dọc theo con đường này ta ít thì cũng giết ba trăm tu sĩ Thanh Thiền cốc. Thế nào, huynh đệ đủ nghĩa khí chứ?”
Phương Hàn Vũ không biết nên nói gì. Lúc trước hắn đã hiểu rõ Lý Hồng Sương mạnh đến mức nào, tồn tại mạnh mẽ như thế lại bị Phương Vọng tru sát. Hắn cảm thấy lời cảm ơn có vẻ già mồm, lời tán dương lại có vẻ cứng nhắc, hắn chỉ có thể khẽ gật đầu.
Phương Vọng nhìn xem Chu Tuyết, Chu Hành Thế, Phương Hàn Vũ, tất cả đều trở nên yên tĩnh, hắn không khỏi bĩu môi.
Phản ứng không đủ lớn!
Không phải nên thốt lên kinh ngạc, kêu đáng sợ như vậy sao?
“Đúng rồi, trước khi đi, ta đốt thi thể của Lý Hồng Sương rồi, hắn hẳn là sẽ không lại sống lại chứ? Dù sao tu tiên giả biết đoạt xá, ta lo lắng hắn có thủ đoạn mượn xác hoàn hồn.” Phương Vọng thấy Chu Tuyết đứng dậy, lập tức hỏi.
Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống, bọc kỹ chiến lợi phẩm một lần nữa.
Chu Tuyết hồi đáp: “Đầu ở chỗ ngươi, nếu thân thể thật sự bị đốt sạch sẽ, thì tất nhiên không thể sống lại được.”
Huyền Dương chân hỏa của Huyền Dương Thần Kinh...
Đáy lòng Chu Tuyết cảm khái vạn phần, bị Huyền Dương chân hỏa cuốn lấy, tất nhiên là hài cốt không còn.
Tuyệt đối không nghĩ tới, cốc chủ Thanh Thiền cốc tương lai cứ như vậy mà chết rồi...
Nàng đột nhiên cảm thấy Phương Vọng tồn tại sẽ tạo thành thay đổi cực lớn cho tương lai. Hơn nữa, nàng sống lại, tương lai tất nhiên là do bọn họ sáng lập.
Sau đó, Phương Vọng xuống sông tắm một lượt, thay đổi một bộ áo bào sạch sẽ rồi bọn họ tiếp tục lên đường. Chu Tuyết nói muốn dẫn bọn họ đi một chỗ, nơi đó có cơ duyên không nhỏ, thuận tiện chữa thương cho Phương Hàn Vũ ở đó luôn.
Trên con đường sau đó, bầu không khí rất vi diệu.
Chu Tuyết, Chu Hành Thế liên tiếp nhìn về phía Phương Vọng, nhưng lại không nói lời nào, làm hắn suýt không chịu nổi.
Hắn đâu biết rằng, hai người nhìn như bình tĩnh, nhưng sóng to gió lớn trong lòng chưa từng lắng lại.
Chu Tuyết thầm cảm khái trong lòng, bởi vì chính mình, một nhân vật yêu nghiệt chưa từng xuất hiện kiếp trước hoành không xuất thế.
Chu Hành Thế thì thuần túy tê dại, hai người Tố Linh cùng một ngày, sao chênh lệch lại lớn như thế?
...
Trong một gian khách sạn, Cố Ly và ba tên đệ tử đồng môn ngồi vây quanh trước bàn uống trà, mỗi một bàn lớn ở lầu một đều có người ngồi.
“Người thật là nhiều, truyền thừa Cực Hạo tông hoàn toàn truyền ra rồi. Thế này cũng tốt, càng nhiều người, càng tiện cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện.” Chu Bác cảm khái nói.
Bọn họ đều là đệ tử mạch thứ ba, tổ đội đến đây.
Sau khi Cố Ly bị Phương Vọng từ chối nhã nhặn, vẫn không yên lòng, thế là nàng liền đi theo ba người Chu Bác lúc ấy đang tổ đội đến đây.
Nàng đội mũ rộng vành, mặc một bộ áo vàng, rất giống nữ hiệp giang hồ, lại hơi rũ đầu để người khác không nhìn thấy dung nhan của nàng.
Đúng lúc này, một nam tử áo vải bước nhanh xông tới, hét lên: “Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Đệ tử thân truyền của Thanh Thiền cốc, người được xưng là có thiên tư mạnh nhất trong số các đệ tử Thanh Thiền cốc đương thời, Lý Hồng Sương, bị đệ tử Thái Uyên môn giết rồi!”
Hắn vừa thốt ra lời này, toàn bộ khách sạn xôn xao.
Thực khách nơi này cũng không phải phàm nhân, đều là tu tiên giả. Đại đa số người đều là tán tu, cũng có thể là đệ tử của chín đại giáo phái ngụy trang tán tu.
“Lý Hồng Sương kia chính là Tố Linh cảnh tầng chín đấy, rất nhiều đệ tử thân truyền của Thái Uyên môn đều chưa chắc là đối thủ của hắn. Hơn nữa, giết hắn rồi, tương đương tuyên chiến với Thanh Thiền cốc!”
“Lý Hồng Sương cũng chết rồi, lớn chuyện rồi.”
“Chậc chậc, phía sau Lý Hồng Sương cũng không chỉ có Thanh Thiền cốc, mà còn có Lý gia. Ngàn năm trước, vương triều trên mảnh đất này chính là do Lý gia bọn họ thành lập.”
“Hừ, chết thì chết rồi, ma tu thôi.”
Đám tán tu trong khách sạn bàn luận ầm ĩ. Tiếp đó, có người hỏi vị nam tử truyền lại tình báo kia: “Tiểu nhị, rốt cuộc là ai giết Lý Hồng Sương, ngươi còn có tin tức sao?”