Lại hai ngày thời gian trôi qua.
Bọn họ đi tới trước một ngọn núi to lớn vĩ ngạn. Ngẩng đầu nhìn lại, không nhìn thấy đỉnh núi, cao vút trong mây, hùng cứ vùng đất hơn mười dặm. Thế núi bốn phương tám hướng dốc đứng, kéo dài chập trùng. Cây cối thưa thớt, hiện ra rõ sự mênh mông ấy.
Phía sau ba người Chu Tuyết, trùng trùng điệp điệp yêu thú đi theo, số lượng chừng trên trăm. Con hình thể lớn nhất chính là một con lợn rừng, vai cao hai trượng, răng nanh chừng dài một trượng, lông đen toàn thân tung bay như lửa, kinh dị đáng sợ. Nó nhìn như đáng sợ, trên thực tế còn chưa đạt tới trình độ tinh quái.
Chu Tuyết đi thẳng tới trước một vách núi, sờ sờ ở bên trên. Rất nhanh, nàng hình như chạm vào cơ quan nào đó, vách núi rung động, lộ ra khe hở. Bụi đất tung bay, một cánh cửa mở ra phía ngoài, lộ ra một cửa động khổng lồ cao năm trượng.
Cánh cửa này ở trên vách núi đá nơi đây có vẻ nhỏ bé, nhưng trước mặt đám người Phương Vọng, lại giống như một tòa cao ốc.
Phương Vọng không nhịn được hỏi: “Bên trong là nơi nào?”
Chu Tuyết không quay đầu lại nói: “Một ngàn năm trăm năm trước, có đại tu sĩ Cực Hạo tông lặng lẽ chế tạo một động phủ khổng lồ ở nơi này, muốn cung cấp cho gia tộc mình tránh né báo thù. Sau đó, nó một mực không bị người phát hiện, có lẽ trước khi hắn chết, cũng chưa kịp báo nơi đây cho gia tộc biết. Sau này, Phương gia sẽ tu luyện ngay tại đây, đoàn kết với tộc Sơn Thần, ta mệnh danh cho động phủ này là Phương Cảnh.”
Phương Vọng bừng tỉnh đại ngộ. Lúc trước hắn còn buồn bực, Chu Tuyết có thiện lương như vậy, tiếp nhận tộc Sơn Thần sao?
Thì ra là tính toán vì Phương phủ!
Sau đó, bọn họ đi vào trong cửa động khổng lồ. Thiếu nữ áo xanh cùng đám yêu thú cũng tò mò quan sát dọc đường hầm, trên đường hầm khảm đầy các loại tinh thạch phát ra ánh sáng.
Đại khái đi khoảng trăm thước, phía trước xuất hiện ánh sáng mạnh.
Phương Vọng bước vào trong ánh sáng ấy. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng chiếu vào trên mặt hắn, hết thảy trước mắt làm hắn rung động.
Trời xanh mây trắng, mặt trời treo cao, bãi cỏ xanh thẳm còn bao quanh một cái hồ lớn, tứ phía đều là núi cao, nghiễm nhiên là một tiên cảnh rời xa thế tục.
“Đây là trận pháp bên trong Phương Cảnh, khiến các ngươi cảm giác thân như ở một phương thiên địa khác. Trên thực tế, tiểu thiên địa này là có giới hạn, còn lâu mới lớn như chúng ta xem thấy. Các ngươi đều nghỉ ngơi ở nơi này đi, tuyệt đối đừng đi ra ngoài. Ít nhất một tháng gần nhất đừng đi ra ngoài. Về tộc Sơn Thần, không diệt tộc được. Đợi đến khi đám giáo phái ma đạo thối lui, các ngươi lại đi tìm kiếm cũng được.”
Chu Tuyết xoay người nói với đám yêu thú, ánh mắt chủ yếu rơi trên người thiếu nữ áo xanh.
Thiếu nữ áo xanh gật đầu. Trải qua nhiều chém giết như vậy, nàng cũng sẽ không lỗ mãng.
Phương Vọng hỏi: “Một tháng sau, Thanh Thiền cốc sẽ rời đi ư?”
“Ừm, truyền thừa Cực Hạo tông sẽ truyền ra ở một phương hướng khác, dẫn tới các đại giáo phái ma đạo tranh nhau cướp đoạt, nhấc lên gió tanh mưa máu dài đến mấy năm.”
“Chính là Thiên Cương Thánh Thể Chân công sao?”
“Đương nhiên không phải, nhưng cũng là một bộ công pháp khó lường, ít nhất có thể làm cho Thanh Thiền cốc tạm thời buông xuống cái chết của Lý Hồng Sương.”
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi đến bên cạnh vách núi, Phương Vọng buông Phương Hàn Vũ xuống, sau đó đặt xuống toàn bộ túi trữ vật bên hông, nói: “Có thời gian rảnh thì kiểm tra một chút, tất cả những vật này đều cho ngươi, dùng để trợ giúp Phương phủ bước lên con đường tu tiên.”
Chu Tuyết cũng không già mồm, khẽ gật đầu. Sau đó nàng lấy ra một cái đỉnh nhỏ từ trong túi trữ vật, tiếp theo thấy nàng không ngừng bỏ tròng mắt vào trong đỉnh.
Đúng vậy!
Là tròng mắt!
Phương Vọng thấy mà khó chịu một hồi, lập tức đi ra. Hắn đi một đường tới bên hồ, bắt đầu đả tọa nạp khí.
Thiếu nữ áo xanh thì dẫn theo đám yêu thú tản đi, đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi. Các nàng cũng mệt mỏi, những ngày này một mực nơm nớp lo sợ, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Phương Hàn Vũ bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, vang vọng bầu trời đêm.
Phương Vọng quay đầu liếc mắt nhìn rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục tu luyện.
...
Một tháng thời gian trôi qua rất nhanh.
Phương Hàn Vũ đã có thể đả tọa nạp khí, nhưng con mắt vẫn bị vải trắng che lại như cũ, không thế gặp ánh sáng.
Bên trong đường hầm, sau khi Chu Tuyết dẫn theo Phương Vọng hiểu rõ ràng các nơi cơ quan của đường hầm, nàng mở miệng nói: “Ta phải rời đi, đợi đến khi Phương Hàn Vũ ngưng tụ con mắt thành công, các ngươi lại về Thái Uyên môn đi.”
Phương Vọng đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn hỏi tiếp: “Thanh cô nương muốn đi tìm tộc nhân của nàng, thả nàng ra ngoài không?”
“Để nàng đi thôi, nàng sống ở trong núi rừng từ nhỏ, hẳn là sẽ không gặp phải phiền phức. Dựa theo thời gian, bộ công pháp kia cũng đã truyền ra rồi, lực chú ý của Thanh Thiền cốc sẽ bị hấp dẫn đi. Tóm lại, đợi sau khi mắt Phương Hàn Vũ khỏe rồi, các ngươi có thể tự về Thái Uyên môn, không cần chờ ta.”
Chu Tuyết gật đầu nói, nàng lại căn dặn vài câu, cuối cùng mới rời khỏi trong sự thúc giục của Phương Vọng.
Nhìn bóng lưng ngự kiếm rời đi của Chu Tuyết, Phương Vọng đứng ở cửa hang nhìn một lúc lâu, mới đóng cửa lại, trở lại Phương Cảnh, tiếp tục tu luyện bên hồ.
Một trận chiến với Lý Hồng Sương khiến Phương Vọng cảm thấy linh lực của mình không đủ dùng. Chỉ việc chém giết Lý Hồng Sương thôi đã hao tổn rất nhiều linh lực của hắn, hắn nhất định phải tăng cao tu vi cảnh giới, sớm ngày đạt tới Tố Linh cảnh tầng chín.
Phương Cảnh yên tĩnh, những yêu thú tránh né ở đây cũng rất yên tĩnh. Bọn chúng đã có thể hấp thu thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt, không cần ăn.
Đáng nhắc tới chính là bên trong tiểu thiên địa này, nhật nguyệt đều là thật. Có trận pháp đặc thù có thể làm cho nhật nguyệt trên đỉnh núi hiển hiện trong động, ngày đêm rõ ràng, luân chuyển đồng bộ với thế tục.