Hai mươi ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Phương Vọng bế quan trong phủ Cố gia không ra ngoài, làm cho Cố Ly cũng không nỡ quấy rầy hắn.
Tu sĩ trong thành Hợi Hạ dần dần càng ngày càng nhiều, bọn họ đều đến vì nghe nói tới trận quyết chiến giữa Bạch Y Kinh Hồng và Lý Hồng Cương.
Bạch Y Kinh Hồng giết chết Lý Hồng Sương, thanh danh lên cao. Còn Lý Hồng Cương chính là tu sĩ Linh Đan cảnh, hắn chính là đại nhân vật đối với phần lớn tu sĩ tầng chót.
Hiếm khi được xem trận quyết đấu cấp bậc Linh Đan cảnh, sao có thể không làm tán tu, người trẻ tuổi của gia tộc tới hóng chuyện được cơ chứ.
Đêm trước ngày quyết chiến.
Phương Vọng đi ra khỏi phòng, tìm thấy Cố Ly, hai người ngồi đối diện trước bàn.
“Cố cô nương, sau khi xem xong trận chiến ngày mai, ngươi hãy quay về Thái Uyên môn đi. Ta còn có việc, phải một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về được.” Phương Vọng nói.
Hắn đoán được Cố Lý đến đây vì hắn, dù cho chính nàng tự nguyện, hắn cũng phải nói rõ ràng, tránh làm Cố Ly vẫn luôn đau khổ chờ đợi.
Cố Ly chau mày hỏi: “Chính là vì tộc nhân đó của ngươi đúng không? Hắn bị thương nặng lắm à?”
“Ừm, còn cần nghỉ ngơi thêm mấy tháng nữa.”
“Có cần ta giúp gì không?”
“Cảm ơn ý tốt của Cố cô nương, ngươi không cần lo lắng, hắn đã đang khôi phục, chỉ là không tiện để lộ nơi hắn đang ở mà thôi.”
Phương Vọng tỏ vẻ xin lỗi, Phương phủ còn chưa tới Phương Cảnh, cũng chưa trưởng thành, hắn thật sự không dám mời Cố Ly tới Phương Cảnh.
Cố Ly nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi nhất định phải thắng đó, ta sẽ nhìn ngươi.”
Phương Vọng cười và nói: “Đương nhiên rồi, ta chưa bao giờ thua.”
Ánh nến trong phòng lay động, ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ. Nhìn nụ cười của Phương Vọng, ánh mắt Cố Ly trở nên mê ly, không biết vì sao nàng lại cảm thấy hắn cười rất đẹp.
Phương Vọng cảm thấy rất tò mò về Cực Hạo tông bèn hỏi Cố Ly về lịch sử của Cực Hạo tông. Cố Lý cũng không giấu giếm, nói tất cả những gì mình biết ra.
Đêm nay, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Cố Ly cảm thấy khoảng cách giữa nàng và hắn đã gần hơn.
Mặt trăng lặn, mặt trời mọc.
Mặt trời nhô lên, khi ánh nắng sớm chiếu xuống thành Hợi Hạ, trong thành đã bắt đầu trở nên rộn ràng.
Bởi vì, hôm nay là ngày Bạch Y Kinh Hồng quyết chiến với Lý Hồng Cương!
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ chạy tới cửa thành Nam, sợ bỏ lỡ trò hay.
Chưa đầy nửa canh giờ nữa là đến giữa trưa, trước cửa thành và tường thành phía Nam kín người hết chỗ. Cố Ly cũng tới, nàng đứng trên tường thành, đeo khăn che mặt lụa mỏng, đôi mắt xinh đẹp dừng trên một bóng người.
Lý Hồng Cương!
Vị tu sĩ Linh Đan cảnh này đang ngồi khoanh chân đả toạ trên chuôi đao. Trường đao của hắn cắm trên bùn đất, tuy hắn không nhúc nhích, nhưng lại có một luồng uy thế đang ngưng tụ, không ngừng tăng vọt.
“Đao ý thật đáng sợ!”
“Chẳng lẽ đây chính là Liệt Nhật Sát Đao đến từ Xích Dương giáo trong truyền thuyết ư?”
“Không ngờ rời khỏi Xích Dương giáo nhiều năm như vậy, đao ý của Lý Hồng Cương đã tăng đến mức này.”
“Không biết Bạch Y Kinh Hồng có đến không?”
Các tu sĩ bàn tán sôi nổi, trận thế của Lý Hồng Cương rõ ràng là muốn tử chiến, làm quần chúng vây xem càng chờ mong trận chiến kế tiếp hơn.
Phía sau Cố Ly truyền đến những tiếng xôn xao, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông lão dáng người cường tráng bước lên tường thành trong sự vây quanh của một chúng tu sĩ. Người này mặc đại bào màu đen, đầu đội mũ tím, tay trái đặt sau lưng, tay phải thưởng thức hai quả cầu sắt, mơ hồ có điện quang loé lên.
Đường Thừa Phong, thành chủ thành Hợi Hạ!
Thấy hắn xuất hiện, không ít tu sĩ xung quanh khom lưng hành lễ với hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ nóng bỏng và lấy lòng.
Cố Ly lại yên lặng lùi bước, rời xa đối phương.
Đường Thừa Phong đi đến vách tường thành, nhìn xuống Lý Hồng Cương, mỉm cười rồi nói: “Xem ra Lý Hồng Cương muốn liều chết một trận, thật sự làm ta phải lau mắt nhìn, Lý gia không làm thất vọng danh tiếng nghìn năm của bọn họ.”
Một nữ tử áo trắng đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Phụ thân, ngươi nói xem hắn có thắng không?”
“Ta cũng không biết, bởi vì ta còn chưa từng gặp Bạch Y Kinh Hồng.”
Đường Thừa Phong cảm thán, hắn giống như những tu sĩ xung quanh, trong lòng đều vô cùng tò mò về Bạch Y Kinh Hồng.
Ba mươi hai kiếm Kinh Hồng…
Đầu tiên, Thái Uyên môn xuất hiện một Lục Viễn Quân, bây giờ lại có thêm Bạch Y Kinh Hồng, xu thế hưng thịnh trong đó đã không thể ngăn cản!
Đường Thừa Phong cảm thấy, trận chiến kế tiếp sẽ trở thành điểm cong của Tu Tiên giới nên đích thân tới quan sát.
Tu sĩ trên tường thành, trước cửa thành đều đang bàn tán về Bạch Y Kinh Hồng, suy đoán thân phận của hắn, trong đó nhiều lần đề cập đến tên của Lục Viễn Quân.
Rất nhiều người đề cảm thấy Bạch Y Kinh Hồng chính là Lục Viễn Quân!
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Rất nhanh sau đó đã đến giữa trưa!
Lý Hồng Cương đang đả toạ trên chuôi đao bỗng mở mắt ra, Đường Thừa Phong đứng trên tường thành híp mắt lại, hai người cùng nhìn về phía chân trời.
Vèo…
Một tiếng xé gió đánh úp lại, hơn một nghìn tu sĩ xung quanh cửa thành Nam quay đầu lại nhìn, thậm chí còn có một vài tu sĩ ngự kiếm phi hành, bay lên không trung quan sát.
Chỉ thấy một tia bạch hồng tốc độ cực nhanh bay đến từ phía chân trời, nhanh chóng dừng lại trên không trung cách cửa thành Nam trăm trượng, ánh mắt mọi người đều dừng trên tia bạch hồng này.
Ánh sáng trắng tan đi, một bóng dáng áo trắng phất phới lộ ra dưới ánh mặt trời. Dáng người của hắn cao lớn, vai rộng eo ong, chân đạp phi kiếm, đầu đội mũ rộng vành, giống như thần tiên.
“Bạch Y Kinh Hồng!”
Có người ngạc nhiên hô lên, hầu hết tu sĩ đều nhìn chằm chằm bóng dáng áo trắng đó bằng ánh mắt nóng bỏng.
Bạch Y Kinh Hồng chậm rãi ngẩng đầu lên trước mắt bao người, dưới mũ rộng vành lại là một chiếc mặt nạ hồ ly, có vẻ càng thêm thần bí.