Phương Vọng cười nói: “Sau khi gặp Lục sư huynh, cảm thấy con người hắn rất tốt, sau này chắc chắn có thể trở thành một chưởng môn tốt. Nhưng chưởng môn lại muốn bồi dưỡng ta trở thành chương môn tiếp theo, cho nên ta hơi khó lựa chọn.”
Hắn đang thăm dò.
Quảng Cầu Tiên cười đáp: “Trở thành chưởng môn không phải người tốt là có thể làm được. Một chưởng môn tốt nhất định phải trải qua đấu tranh kịch liệt, đủ mạnh mẽ, lại có thể phục chúng. Nếu như ngươi muốn tranh, thì ta có thể cho riêng ngươi sự ủng hộ hơn cả Lục Viễn Quân. Nhưng ngươi cần danh vọng, ít nhất phải khiến đệ tử trong môn cho rằng ngươi có tư cách tranh với hắn. Khi cả Thái Uyên môn đều cho rằng người càng thích hợp làm chưởng môn hơn Lục Viễn Quân, đó chính là lúc ta nhường chỗ cho ngươi.”
“Ngươi không cần lo lắng quan hệ với Lục Viễn Quân, một tông môn không thể nào chỉ có một người mạnh. Thua vị trí chưởng môn không có nghĩa hoàn toàn quyết liệt, giống như ta và sư phụ ngươi, cho dù ai thắng ai thua, các ngươi đều là người gánh vác Thái Uyên môn đời tiếp theo.”
Quảng Cầu Tiên dặn dò rất nhiều chuyện, còn truyền thụ kinh nghiệm làm sao để tranh đoạt vị trí đại đệ tử.
Nửa canh giờ sau.
Phương Vọng rời khỏi Thủy Uyên điện, bay về phía chủ thành tông môn.
Dọc đường, hắn đang suy ngẫm lời của Quảng Cầu Tiên. Quảng Câu Tiên trông như đang ủng hộ hắn, trên thực tế là đang truyền bá một quan niệm cho hắn. Bất kể tranh thế nào đều đừng làm tổn thương hòa khí. Điều này chứng tỏ Lục Viễn Quân rất có trọng lượng trong lòng Quảng Cầu Tiên, cho dù Phương Vọng là Thiên Nguyên bảo linh, Quảng Cầu Tiên cũng không nỡ từ bỏ Lục Viễn Quân.
Đứng ở góc độ của đệ tử, chưởng môn như vậy rất tốt, nhưng đứng ở góc độ của Phương Vọng, thì đây chính là một chướng ngại lớn, bởi vì hắn và Lục Viễn Quân không thể nào hòa thuận!
Nếu không phải Chu Tuyết sống lại, không học được Ngự Kiếm thuật, hắn chắc chắn liều chết chiến đấu, sau đó chết vào đêm diệt môn, cả Phương phủ đều phải chết.
Thù này không báo, cục tức trong lòng hắn không thể tan.
Cũng may, Phương Vọng đã biết kẻ đứng đằng sau đêm diệt môn là Lục Viễn Quân từ trước, nếu không hắn sẽ thật sự có thể phải dằn vặt vì sự nhiệt tình của Lục Viễn Quân.
Hắn tranh vị trí đại đệ tử không phải vì quyền lực, chỉ là để chèn ép Lục Viễn Quân. Đợi có một ngày lúc hắn rút kiếm về phía Lục Viễn Quân, cả tông môn đều chỉ có thể ngầm đồng ý, hoặc là nhẫn nhịn!
Sau khi vào thành, Phương Vọng bay về phía Nhiệm Vụ đường.
Nhiệm Vụ đường là một địa điểm náo nhiệt nhất trong thành, lầu các này có chín tầng, đệ tử ra vào tấp nập.
Phương Vọng thu kiếm đáp xuống đất, bước vào trong Nhiệm Vụ đường, hắn chuẩn bị nộp đầu của Lý Hồng Sương.
Trong Thái Uyên môn, ngoài đãi ngộ đệ tử cơ sở ra, các đệ tử muốn nâng cao quy cách động phủ, nhận được công pháp, đan dược, pháp khí… v.v đều dựa vào cống hiến. Cống hiến chính là dựa vào các loại nhiệm vụ, trên đến giết cự phách ma đạo, dưới đến trồng dược thảo, độ khó nhiệm vụ khác nhau có độ cống hiến khác nhau, có ghi chép trong tổng cương tu hành.
Đệ tử thiên tư mạnh hơn nữa cũng cần làm nhiệm vụ không ngừng, xây dựng danh vọng. Đặc biệt là cấp bậc cao, muốn thăng lên vô cùng thử thách cống hiến.
Trong quá trình làm nhiệm vụ không ngừng, ràng buộc của đệ tử và tông môn cũng sẽ càng ngày càng sâu, cho dù là gian tế ma tộc đã giết quá nhiều ma tu vì tông môn, sau này trở về cũng không được sống yên.
Hắn bước vào trong đại sảnh, đại điện rộng rãi đập vào mắt hắn. Vừa bước vào, hắn đã thấy mười cây trụ, chín trụ trong đó vây quanh một trụ to, trên mỗi một cây trụ đều hiện lên chữ ánh sáng, đó là tên của từng đệ tử và độ cống hiến.
Trụ cống hiến, nơi này ghi chép xếp hạng cống hiến của mỗi một đệ tử, trong đó bao gồm cả trưởng lão. Trụ to bị bao vây chính là xếp hạng cống hiến của cả Thái Uyên môn, người có thể vào cột chính, đều là cường giả của Thái Uyên môn.
Sự tồn tại của trụ cống hiến là một hình thức nâng cao danh tiếng của đệ tử, không tới mức để người lặng lẽ hiến dâng không có bất cứ danh tiếng gì.
“Phương sư huynh, ngươi trở về giao nhiệm vụ rồi à?”
Một giọng nói ngạc nhiên vui mừng vang lên bên cạnh, khiến Phương Vọng quay đầu nhìn.
Thấy khuôn mặt của đối phương, Phương Vọng trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: “Ừ, ngươi cũng ở đây à, trùng hợp ghê.”
Lần này rời khỏi Thái Uyên môn trông như chỉ rời đi mấy tháng, nhưng trong đó cộng thêm thời gian tu luyện Cửu Long Thần Biến quyết, trên thực tế hắn đã rời đi hai trăm năm. Ngoài người bên cạnh, hắn không nhớ được một số người chỉ từng gặp một hai lần kia.
Đối phương ghé tới, nhiệt tình hỏi han hắn.
Nói rồi, Phương Vọng nhớ ra đây không phải Chu Bác à, mỗi lần gặp hắn đều rất nhiệt tình.
Hai người nói chuyện một lát, Phương Vọng mới tìm cơ hội rời đi, hắn nhìn trụ chính, tên của Lục Viễn Quân đã giết vào top 20. Phải biết rằng tên bên trên đa số là nhân vật cấp phong chủ, trưởng lão, đã sống mấy trăm năm.
Phương Vọng đi thẳng đến tầng bốn, tìm được thư phòng của trưởng lão Nhiệm Vụ đường, đệ tử thân truyền có thể trực tiếp gặp mặt trưởng lão.
Thư phòng này rất lớn, rất nhiều pháp khí được dựng thẳng, chỗ sát tường là từng tủ sách, bên trên bày thư tịch, ngọc giản đếm không xuể.
“Phương Vọng đúng không, đệ tử đầu tiên trong lịch sử vừa nhập môn đã thành đệ tử thân truyền của Thái Uyên môn, ta rất tò mò về ngươi, sau này cứ gọi ta là Trương sư bá.”
Trương trưởng lão Nhiệm Vụ đường cười ha ha, vóc dáng hắn mập mạp, trông rất thật thà phúc hậu, nhưng Phương Vọng đã thấy tên của hắn ở top 10 trên trụ chính.
“Trương sư bá, ta có nhiệm vụ muốn giao, nhưng sợ sự việc đồn ra ngoài ảnh hưởng tới an nguy của ta, có thể chỉ ghi chép, đừng lan truyền ra ngoài không?” Phương Vọng cung kính hỏi.
Trương trưởng lão vuốt râu, cười hỏi: “Yên tâm đi, Nhiệm Vụ đường chỉ ghi chép cống hiến, sẽ không ăn nói lung tung, hơn nữa ta tới tiếp ngươi, ngươi còn có gì không yên tâm?”