Nhưng mạnh như Chu Tuyết đã phi thăng thành Tiên Tôn cũng rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu, tu luyện từ đầu, tu tiên thật có thể tiêu dao sao?
Trường sinh bất tử, có thể thực hiện hay không?
Hồi lâu.
Phương Vọng thu hồi ánh mắt, xoay người trở lại trong động phủ của mình.
Con đường Tiên đạo này, còn cần chính hắn đi tìm tòi, đi tìm kiếm ý nghĩa chân chính.
…
Xuân đi thu đến, thoáng chớp mắt, thời gian hai năm đã trôi qua.
Thái Uyên môn lại lần nữa nghênh đón tuyết lớn, tuyết bay đầy trời, đệ tử lui tới qua lại trong sương mù tuyết, trong bão tuyết mênh mông, có vẻ nhỏ bé mà yếu ớt.
Trong động phủ.
Phương Vọng đang vận công. Hai năm qua đi, hắn đã đạt tới Tố Linh cảnh tầng tám, giờ phút này đang xung kích Tố Linh cảnh tầng chín.
Huyền Dương chân hỏa quấn quanh thân, Thiên Cung kích như ẩn như hiện trên đỉnh đầu hắn.
Chợt.
Hắn bỗng nhiên mở ra hai mắt, trong mắt bắn ra liệt diễm, một luồng sóng khí mạnh mẽ bùng nổ, rung chuyển hết thảy trong động phủ.
Cố Ly ở động phủ bên cạnh như cảm nhận được điều gì, mở mắt nhìn lại theo.
“Hắn lại đột phá rồi?”
Cố Ly âm thầm kinh hãi. Năm ngoái nàng đã trở lại, nhưng một năm nay nàng chưa từng thấy Phương Vọng. Thấy Phương Vọng bế quan, nàng cũng bắt đầu bế quan tu luyện, không hi vọng mình bị bỏ lại quá xa.
Nàng sợ hãi thán phục thiên tư của Phương Vọng, bỗng nhiên lại nghĩ đến lời phụ thân nói, rồi nét mặt chợt ảm đạm.
Một bên khác.
Phương Vọng đột phá thành công, bước vào Tố Linh cảnh tầng chín, hắn bắt đầu vận công điều dưỡng khí tức.
Bảy ngày lục tục trôi qua, khí tức của hắn mới triệt để vững chắc, bây giờ linh lực của hắn khoảng gấp mười so với khi đối mặt Lý Hồng Cương lúc trước, khiến lòng tự tin của hắn tăng lên gấp bội.
Thoải mái!
Phương Vọng không đứng dậy nghỉ ngơi, mà tiếp tục tu luyện.
Khi đạt tới Tố Linh cảnh tầng chín, hắn mơ hồ cảm giác không gian bảo linh trong thân thể sinh ra biến hóa, cụ thể là gì, hắn không rõ ràng, cho nên hắn muốn nghiên cứu một phen.
Lúc vừa bước vào Tố Linh cảnh, hắn đã hoài nghi mình có thể ngưng tụ ra bảo linh bản mệnh thứ hai, chỉ là không cách nào xác định.
Nửa tháng sau.
Tiếng chuông của mạch thứ ba bỗng nhiên vang lên, không chỉ là mạch thứ ba, tất cả đỉnh núi khác cũng vang lên tiếng chuông liên tiếp, bừng tỉnh tất cả đệ tử đang tu luyện.
Phương Vọng lấy ra lệnh bài đệ tử của mình, giọng nói của Dương Nguyên Tử truyền ra từ đó.
“Các đệ tử, bao gồm cả đệ tử thân truyền, lập tức đến tập hợp trước Thanh Tâm điện!”
Phương Vọng lập tức để lệnh bài đệ tử vào trong túi trữ vật, sau đó đứng dậy chỉnh lý áo bào, lại cầm Thanh Quân kiếm đi ra khỏi động phủ.
Vừa ra động phủ, hắn đã nhìn thấy Cố Ly.
Cố Ly khẽ gật đầu với hắn, sau đó ngự kiếm bay lên không.
Thấy nàng không nói lời nào đã đi, khiến Phương Vọng không thích ứng lắm, ngay sau đó hắn nhìn thấy Cố Ly ngừng trên không, quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Phương sư huynh, sao ngươi không đi?”
Phương Vọng lắc đầu bật cười, ngự kiếm đuổi theo Cố Ly.
Hai người sánh vai cùng đi, cùng nhau ngự kiếm bay về phía đỉnh núi. Toàn bộ mạch thứ ba lần lượt có từng bóng dáng bay ra, tất cả đều bay đi về phía đỉnh núi, hình ảnh rất hùng vĩ.
Tốc độ của hai người rất nhanh, ven đường cũng không giao lưu, nhanh chóng tới trước Thanh Tâm điện. Bọn họ vừa xuống đất, đã có một lũ đệ tử vây quanh, người cầm đầu chính là đại đệ tử Lý Ngu.
Phương Vọng và Cố Ly bị chúng đệ tử trêu ghẹo, Cố Ly lại không phản bác, làm Phương Vọng cũng không tiện làm sáng tỏ, khiến nàng mất mặt.
“Đại sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì, lại có động tĩnh lớn như thế?” Phương Vọng tìm đúng cơ hội hỏi thăm.
Lý Ngu nói: “Hẳn là Cửu mạch đấu pháp, vốn dĩ là ba năm sau, nhưng bởi vì vương triều Đại Tề sắp chuyển biến thành vương triều tu tiên, cho nên bắt đầu sớm, nghe nói sau khi Cửu mạch đấu pháp kết thúc, sẽ còn có một đại cơ duyên.”
Lời nói này khiến chúng đệ tử càng hiếu kỳ.
Đại cơ duyên?
Phương Vọng cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện Cửu mạch đấu pháp. Trong Tổng cương tu hành có ghi chép, mỗi mười năm, đệ tử chín mạch sẽ tiến hành đấu pháp, tranh đấu xếp hạng mạch phong. Xếp hạng càng cao sẽ đạt được càng nhiều tu hành tài nguyên, mà rất nhiều đại đệ tử cũng từng là người mạnh nhất trong một lần Cửu mạch đấu pháp.
Thái Uyên môn thân là một trong cửu đại giáo phái, các giáo, các thế gia cũng có để lại tai mắt ở Thái Uyên môn. Ai có thể trổ hết tài năng trong Cửu mạch đấu pháp, là thanh danh có thể lên cao ở Tu Tiên giới. Lục Viễn Quân cũng đã thành danh như vậy. Sau khi thành danh, Thái Uyên môn mới tuyên bố hắn chính là Địa Nguyên bảo linh trung phẩm, khiến cho thanh danh của hắn nâng cao một bước.
Càng ngày càng nhiều đệ tử chạy đến, cũng không dám tham dự giao lưu giữa đệ tử trì kiếm, đệ tử thân truyền, hình thành từng vòng tròn trên đất trống trước Thanh Tâm điện.
“Thiên tử đến rồi!”
Không biết ai nói một câu, dẫn tới tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, Phương Vọng cũng như thế.
Chỉ thấy Thiên tử Đại Tề mặc áo bào của đệ tử trì kiếm trên người, ngự kiếm mà đến. Dáng người hắn thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, tuyết lớn phủ lên người, không cách nào che giấu thân hình của hắn, quanh thân phảng phất lộ ra một luồng Long khí, làm hắn thoạt nhìn khác biệt với những đệ tử xung quanh.
Thiên tử tên là Triệu Chân, mười ba tuổi kế vị, là vị Thiên tử thứ ba của vương triều Đại Tề. Tề Cao Tổ lập quốc không đến mười năm đã ốm chết, phụ thân Triệu Chân kế vị vào năm ba mươi tuổi, nhưng vừa lên làm Hoàng đế không đến hai năm đã chết rồi, cho nên Triệu Chân mặc dù trẻ tuổi, cũng đã là Thiên tử tại vị dài nhất của vương triều Đại Tề.
Dưới ánh nhìn chăm chú của các đệ tử, Triệu Chân dạo bước tiến lên, một đường đi tới trước mặt đám người Lý Ngu, Phương Vọng, đưa tay hành lễ, cười nói: “Triệu Chân bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ.”