Ánh mắt nhìn Phương Vọng của Chu Hành Thế nóng hầm hập. Phương Vọng càng ngày càng mạnh, hắn bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với cảnh ngộ của bản thân. Có lẽ Vạn Độc Xuân Thu trùng đối với hắn không phải là tai họa, ngược lại là một cơ duyên.
Tu Tiên giới Đại Tề từ xưa đến nay chưa từng sinh ra Thiên Nguyên bảo linh, nhưng vì Chu gia là thế gia tu tiên, nên Chu Hành Thế biết được trời đất bên ngoài bao la cỡ nào.
Có lẽ ôm chặt đùi của Phương Vọng có thể khiến hắn đi được xa hơn!
Chu Hành Thế lại nghĩ tới lời hứa Chu Tuyết nói với hắn, trái tim của hắn càng nóng như lửa.
Phương Vọng nắm lấy Thiên Cung kích, xoay người nhìn về phía lầu các của mạch thứ sáu.
Lúc Tố Linh cảnh tầng bốn, hắn đã có thể giết Linh Đan cảnh tầng ba trong nháy mắt. Bây giờ tu vi của hắn đạt đến Tố Linh cảnh tầng chín, tay cầm Thiên Nguyên bảo linh Thiên Cung kích mà mình ngưng tụ thành, cộng thêm Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, hắn đã có lòng tin quét sạch Linh Đan cảnh.
Chiến đấu tiếp theo, hắn vẫn giữ tư thế mạnh mẽ như bây giờ!
Rất nhanh, đệ tử thứ hai lên đài!
Chưa đến mười nhịp thở, chiến đấu đã kết thúc!
Lúc Phương Vọng tới sát đối thủ, chiến đấu đã kết thúc rồi, không ai có thể chống đỡ được Thiên Cung kích với Ngự Kiếm thuật đại viên mãn. Bản thân Thiên Cung kích đã chứa sức mạnh mạnh mẽ, chịu công kích của hai thứ kết hợp thì không chết cũng thương nặng!
Từng đệ tử mạch thứ sáu thay nhau lên đài, liên tiếp thất bại thảm hại, chủ thành càng ngày càng xôn xao kịch liệt. Lúc mạch thứ sáu có năm đệ tử bị đánh bại, tiếng ồn ào bắt đầu giảm nhỏ.
Mãi đến lúc đệ tử thứ chín của mạch thứ sáu rơi ra ngoài đài đấu pháp, bất tỉnh nhân sự, toàn thành đều yên lặng!
Chín đệ tử của mạch thứ sáu nhiều nhất có thể đỡ được hai chiêu của Phương Vọng!
Phương Vọng đứng trên đài, ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù hắn không cười, nhưng cũng hiện vẻ hăng hái.
“Mạch thứ ba thắng! Thay thế xếp hạng của mạch thứ sáu!”
Tham Thụy chân nhân hô to, sau đó nhìn về phía Dương Nguyên Tử.
Dương Nguyên Tử không ho he, Phương Vọng đợi một lát, rồi mới bay về phía lầu các của mạch thứ ba.
“Sư phụ thật là, không khiêu chiến cũng phải nói một tiếng chứ.”
Trong lòng Phương Vọng bất đắc dĩ, nhưng lúc đến trước mặt Dương Nguyên Tử, hắn vẫn cung kính hành lễ.
Dương Nguyên Tử không đánh giá biểu hiện của Phương Vọng, các đệ tử khác thì vây quanh hắn, ra sức khen ngợi, nịnh hót.
Cửu mạch đấu pháp tiếp tục!
Sau khi ứng phó với đồng môn xong, Phương Vọng đã ra phía sau tĩnh tọa khôi phục linh khí, tranh thủ để bản thân duy trì trạng thái tốt nhất.
Thắng mười hai trận liền đã khiến danh tiếng của Phương Vọng truyền khắp chủ thành tông môn. Những đệ tử mở bàn cược đều cho rằng Phương Vọng có thực lực bộc lộ tài năng, trở thành một trong chín ghế đại điện cho Thái Uyên môn. Cho nên bọn họ bắt đầu điều chỉnh tỉ lệ đặt cược cho hắn.
Năm canh giờ tiếp theo đều không có mạch phong khiêu chiến mạch thứ ba.
Cửu mạch đấu pháp tổng cộng có bảy ngày, năm nay mạch thứ ba rõ ràng là sắp vùng dậy rồi!
Sau khi màn đêm buông xuống, cửu mạch đấu pháp vẫn đang tiếp tục, thời gian của mỗi một trận đấu pháp bắt đầu kéo dài. Mạch thứ sáu bị Phương Vọng dùng sức một người đánh bại đã rớt xuống cuối cùng, đối mặt với sự khiêu chiến của mạch phong khác, phong chủ lựa chọn bỏ quyền. Phương Vọng biết hắn định xung kích xếp hạng vào hai ngày cuối cùng.
Không thể không nói, thời gian bảy ngày quả thật có thể thử thách mỗi một mạch phong. Những đệ tử ở mạch phong yếu thế nhưng thực lực mạnh mẽ kia cũng sẽ không bị mai một. Đệ tử của mạch thứ nhất thi thoảng vẫn sẽ bị khiêu chiến. Các mạch phong gần như đạt thành loại giao hẹn nào đó, thay phiên tiêu hao linh lực của đệ tử mạch thứ nhất.
Theo tình huống hiện giờ, biểu hiện của đệ tử mạch thứ nhất rất điêu luyện.
Ngày thứ hai, lúc gần tới giữa trưa, mạch thứ nhất gặp khiêu chiến của mạch thứ hai, người lên đài đầu tiên của lần này là Chu Tuyết.
Phương Vọng đứng dậy, chuẩn bị quan sát đấu pháp của Chu Tuyết.
“Ngươi rất quan tâm nàng à?” Cố Ly bước tới bên cạnh Phương Vọng, khẽ hỏi.
Phương Vọng nhìn chằm chằm Chu Tuyết, trả lời: “Dù sao cũng là tộc nhân của ta.”
“Ta nghe nói các ngươi không có quan hệ huyết thống, nàng chỉ là dưỡng nữ.”
“Phương gia chưa từng coi nàng là dưỡng nữ.”
“Ừ.”
Cố Ly không nói thêm nữa, cùng quan sát trận chiến với Phương Vọng.
Bảo linh bản mệnh của Chu Tuyết là một cây đàn, đàn này đánh ra, đối thủ sẽ chết mê chết mệt, nhẹ thì đi đứng không vững, nặng thì trực tiếp ngây người tại chỗ.
Bảo linh bản mệnh như vậy khiến cho các mạch bàn tán.
Chu Tuyết một lần giành được sáu trận thắng liên tiếp, cuối cùng bị phong chủ thay xuống. Biểu hiện của nàng rất mạnh, khiến cho chủ thành bàn tán rất nhiều, nhưng trong lòng đa số đệ tử, biểu hiện của nàng không bằng Phương Vọng.
“Phương Vọng, tộc nhân này của ngươi không đơn giản, tu vi rất cao.” Dương Nguyên Tử ý tứ sâu xa nói.
Nghe vậy, Phương Vọng hỏi: “Cao cỡ nào?”
Dương Nguyên Tử lắc đầu, không trả lời, khiến Phương Vọng cạn lời.
Lý Ngu hỏi theo: “Sư phụ, bảo linh của Chu Tuyết là phẩm cấp gì?”
Dương Nguyên Tử trả lời: “Địa Nguyên bảo linh hạ phẩm, tin tức còn chưa truyền ra, nhưng sau khi trải qua cửu mạch đấu pháp lần này, ít nhất có năm đệ tử Thái Uyên môn sẽ vang danh Tu Tiên giới.”
Năm đệ tử?
Phương Vọng nhếch mày, trong lòng tò mò. Ngoài hắn, Chu Tuyết và Cố Ly ra, không lẽ còn có hai đệ tử Địa Nguyên bảo linh?
Điều này khiến hắn nảy sinh tò mò đối với đấu pháp tiếp theo.
Sau khi Chu Tuyết bị thay ra, mạch thứ hai lại thua một trận, phong chủ của bọn họ trực tiếp bỏ quyền, không để hai người cuối cùng lên đài.
Mãi đến lúc chiều tối, cuối cùng cũng có mạch phong khiêu chiến mạch thứ ba, nhưng lần này, Dương Nguyên Tử đã cướp lời của Lý Ngu để đệ tử khác lên đài trước, giữ Phương Vọng lại cuối cùng.