Hai ngày sau.
Ở cửa vào một thung lũng, Phương Vọng đứng dưới tàng cây, thanh xà leo lên trên nhánh cây cạnh, một người một yêu nhìn về cùng một phương hướng.
Vùng này hoa cỏ cây cối rậm rạp, ánh nắng rất khó xuyên thấu qua, cho dù là giữa trưa, rừng cây sau lưng Phương Vọng cũng đen kịt một màu.
“Chính là nó?”
Phương Vọng mở miệng hỏi, tay phải của hắn thả trên chuôi kiếm.
Trải qua hai ngày giao lưu, Phương Vọng biết được tên của thanh xà, nó tự xưng Tiểu Tử. Một con thanh xà tự xưng là Tiểu Tử, Phương Vọng hoài nghi nó có bệnh mù màu.
Tiểu Tử gật đầu nói: “Ừm, chính là nó, trước đó nó còn muốn ăn ta, công tử cẩn thận, độc khí trong miệng tên này rất nguy hiểm!”
Theo mắt rắn của nó nhìn lại, thung lũng phía trước mọc cQCLVNṌ hoa cỏ đủ mọi màu sắc, cây cao nhất cũng có hai trượng, các loại trái cây rực rỡ như là nhiều loại ngôi sao. Liếc mắt nhìn lại, mảnh thung lũng này phảng phất một mảnh tinh hà hình thành từ kỳ trân dị quả, vô cùng mê huyễn.
Trung tâm thung lũng là một mảnh đất trũng, mặt nước phản chiếu các loại sắc thái, một con cóc màu đỏ cao chừng bốn trượng nằm sấp trong đất trũng, trên thân mọc đầy các loại rêu xanh, hoa cỏ, không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là một ngọn núi nhỏ.
Keng --
Phương Vọng cất bước về phía trước, thuận thế rút kiếm.
Tiểu Tử vẫn không yên lòng lắm, không khỏi mở miệng nói: “Công tử, phần lưng của nó vô cùng cứng rắn, nhược điểm hẳn là ở mắt...”
Phương Vọng bước ra năm bước, trực tiếp thi triển Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, ngưng tụ ra ba mươi sáu kiếm. Kiếm khí phân tán, dấy lên cuồng phong, nhánh cây, lá cây xung quanh lay động kịch liệt, làm con cóc đỏ to lớn kinh ngạc mở hai mắt, âm u lạnh lẽo như rắn độc.
Tiểu Tử nhìn ba mươi sáu hình kiếm xuất hiện quanh thân Phương Vọng, nó lập tức ngậm miệng, mắt rắn chăm chú nhìn Phương Vọng.
Phương Vọng không dừng lại bước chân, tay phải hắn cầm kiếm, đâm về phía trước một phát. Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng bỗng nhiên bắn ra, hội tụ thành một luồng kiếm khí to lớn, lấy thế không thể ngăn cản đánh tới, nhấc lên hoa cỏ ven đường bay loạn.
Ầm một tiếng!
Con cóc đỏ to lớn bị kiếm khí đánh trúng, trực tiếp nổ tung, huyết nhục văng tung tóe, phân tán trên hoa cỏ, cây cối bốn phương tám hướng. Ngay cả vách núi xa xa cũng huyết nhục khí độc bị bắn ra phủ lên.
Tiểu Tử thân như chớp giật, tránh né huyết nhục bay tới, nhanh chóng quấn quanh trên nhánh cây.
Phương Vọng chưa từng dừng lại bước chân, áo bào tung bay, ánh mắt của hắn cũng không nháy một lần nào. Sau khi Thanh Quân kiếm đâm về phía trước một phát, cổ tay hắn run lên, bảo kiếm xoay tròn, hắn trở tay cầm kiếm, cắm vào trong vỏ kiếm một cách trôi chảy.
Rút kiếm, đâm kiếm, thu kiếm, toàn bộ quá trình không đến thời gian một nhịp thở!
Nháy mắt giết chết cóc đỏ to lớn!
Phương Vọng nhìn như vân đạm phong khinh, trên thực tế một chiêu này hắn xuất thủ bằng toàn lực, là Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng mạnh nhất hắn có thể thi triển ra ngay lập tức, ngoài giết địch, còn có tác dụng chấn nhiếp Tiểu Tử.
“Ngươi đi dạo xung quanh đây, nhìn xem còn có yêu vật nào khác tồn tại không.”
Phương Vọng đưa lưng về phía Tiểu Tử nói. Tiểu Tử nghe xong, vội vàng bừng tỉnh, lên tiếng đáp rồi nhảy vào trong rừng cây.
Phương Vọng lấy ra Thiên Địa Bảo Lục, tham chiếu trang giới thiệu thiên tài địa bảo tìm kiếm được dọc đường. Thiên tài địa bảo khác biệt có cách ngắt lấy khác biệt, có loại thoát ly bùn đất sẽ tiêu tan linh khí, có loại nếu bẻ gãy sẽ cấp tốc khô héo, mà còn có loại mặt ngoài có độc, một khi đụng vào sẽ nhập vào thân thể, có thể nói là thiên kì bách quái. Lần đầu tiên hắn nhìn Thiên Địa Bảo Lục, đã rất ngạc nhiên vì đó.
Trong quá trình hái, Phương Vọng không coi nhẹ xung quanh, thần trí của hắn vẫn luôn đề phòng.
Sau nửa canh giờ, Tiểu Tử trở về, mà Phương Vọng còn đang ngắt lấy. Dược liệu, trái cây quý ở nơi này quá nhiều. Không thể không nói, Đại Thánh Động Thiên thật là cơ duyên lớn. Ở đây nửa năm, chỉ cần sống sót, mỗi người đều có thể phất nhanh.
“Công tử, không có yêu vật ở xung quanh. “
Tiểu Tử nói khẽ, giọng điệu kính sợ.
Sở dĩ mất thời gian dài như vậy mới trở về, là bởi vì nó đang bình phục tâm tình.
Phương Vọng thực sự quá dọa rắn!
Thực lực như vậy, cho dù nó muốn đánh lén cũng không được, nó cũng sợ Phương Vọng tháo cối giết lừa.
“Vậy thì đến chỗ cao trông chừng đi.”
Phương Vọng thuận miệng đáp. Hắn không cần Tiểu Tử hỗ trợ, dù sao tên này còn chưa hóa hình.
Nghe vậy, Tiểu Tử lập tức rời đi, một đường đi tới vách núi, sau đó nó vèo một cái nhảy lên trên đỉnh núi.
Mãi cho đến đêm khuya, Phương Vọng mới cướp sạch toàn bộ thung lũng không còn gì. Thu hoạch chuyến này cực lớn, còn đạt được một viên yêu đan.
Đêm khuya, bọn họ đi tới bên bờ một dòng suối nhỏ trong rừng cây, Phương Vọng bắt đầu vẽ bản đồ bên cạnh đống lửa.
Trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng chỉ sợ trước khi lấy được Thiên Cương Thánh Thể Chân công lại phải tiến vào Thiên Cung tu hành, ký ức tốt hơn nữa, cũng không có khả năng ghi nhớ bản đồ nhìn một lần mấy trăm năm trước.
Tiểu Tử co ro ở một bên khác của đống lửa, vô cùng yên tĩnh, không dám quấy nhiễu Phương Vọng.
Từ sau khi Phương Vọng thi triển Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng, nó đã ít lời hơn hẳn.
Răng rắc!
Âm thanh nhánh cây bị đạp gãy truyền tới từ bên cạnh, Phương Vọng lập tức liếc mắt nhìn lại, Tiểu Tử bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy một bóng dáng đi ra từ trong đêm tối, nhờ ánh trăng, Phương Vọng thấy rõ ràng thân hình của nàng, hắn nói với sắc mặt kỳ quái: “Trước đó tìm Phương Hàn Vũ cũng là như thế, ngươi sẽ không làm thủ đoạn nào đó trên người chúng ta đấy chứ?”
Người đến rõ ràng là Chu Tuyết.
Chu Tuyết vừa đi đến, vừa cười nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ cảm ơn loại thủ đoạn này.”
“Thật sao?”
Phương Vọng cười cười, cũng chưa hề nói khoác lác. Chu Tuyết có ý là ngày nào hắn lún sâu vào cảnh khốn khó, còn cần nàng phải đi cứu.