Ba ngày sau, Lục Trường An xuất quan.
Phỉ Nguyệt sơn trang, không ít tộc nhân tới chúc mừng, thậm chí còn đưa quà.
"Đại ca, chúc mừng."
Lý Nhị Cẩu ở bên cạnh là người đầu tiên tới, dẫn theo hai phu nhân và mấy đứa nhỏ.
"Chúc mừng Lục bá bá, pháp lực đại thành."
Đại nhân, tiểu hài tử cùng nhau chúc mừng, rất là náo nhiệt.
Lục Trường An nhìn ra được, Lý Nhị Cẩu ít nhiều có chút mất mát.
Dù sao, hắn trước đây dựa vào sinh con, được ban thưởng phong phú vô cùng, còn có cả Phá Chướng đan, tu vi mỗi lần đều vượt lên dẫn đầu Lục Trường An không ít.
Hiện nay, ngược lại là Lục Trường An dẫn đầu bước vào Luyện Khí tầng bảy.
Đương nhiên, Lý Nhị Cẩu vẫn vui vẻ từ tận đáy lòng.
Lục Trường An không cưới vợ sinh con, tư chất mạnh hơn hắn, một mực kiên định vững vàng khổ tu, có thể tới hôm nay một bước này là hợp tình hợp lý.
"Lục phù sư, đây là thư do linh cáp của ngươi gửi."
Lúc hai người nói chuyện với nhau, một người đưa tin của tộc nhân đưa tới một phong thư.
Trên thư có dấu hiệu Kim Vân cốc.
Lục Trường An mở thư ra, trên mặt dần dần lộ ra ý cười.
"Đại ca, thế nào?"
Lý Nhị Cẩu có chút suy đoán.
"Triệu đạo hữu trúc cơ thành công! Mời chúng ta đi Kim Vân cốc tham gia Trúc Cơ Tiểu Khánh."
Giọng điệu Lục Trường An rất an ủi.
"Trúc Cơ kỳ!"
Mặc dù có tâm lý mong đợi, Lý Nhị Cẩu không khỏi sợ hãi thán phục, hít sâu một hơi.
Đây là hắn không dám hy vọng xa vời, thuộc về cấp bậc lão tổ gia tộc.
Luận thân phận địa vị, Triệu Tư Dao còn hơn cả Trúc Cơ lão tổ Mộ gia.
...
Phương hướng Phỉ Nguyệt hồ, tiếng xé gió truyền đến, mang theo linh áp Trúc Cơ kỳ.
"Bái kiến thúc tổ."
"Bái kiến gia chủ."
"Bái kiến trưởng lão."
Ba bóng dáng hai nam một nữ, rơi xuống biệt viện của Lục Trường An, tu sĩ Mộ gia xung quanh nhao nhao hành lễ.
Ba người tới chính là Mộ Nhân Long, Mộ Mậu Đức, Mộ Tú Vân.
Một vị Trúc Cơ, hai vị Luyện Khí tầng chín.
Cảnh tượng như vậy, ở Phỉ Nguyệt sơn trang khó gặp.
"Lục Trường An, rất không tồi. Không cần đan dược phá giai, thuận lợi tấn thăng Luyện Khí hậu kỳ."
Mộ Nhân Long mặc áo bào đen, ánh mắt sáng quắc, mặt chứa tán thưởng, phát ra khí tràng cường đại.
"Vãn bối chỉ là may mắn."
Lục Trường An khiêm tốn nói.
Hắn từng bước từng bước, tích lũy từng chút một đột phá tiểu cảnh giới, không có đan dược phá giai là chuyện rất bình thường.
Luyện Khí tầng bảy bốn mươi lăm tuổi, không có gì để khoe khoang.
"Lục Trường An, đây là quà của chúng ta."
Mộ Mậu Đức mặt không biểu tình, đưa lên một cái túi trữ vật.
"Trường An, chúc mừng ngươi."
Mộ Tú Vân mặc một bộ váy dài màu bích sa, thanh nhã nhã nhặn lịch sự, dịu dàng nói một câu.
Sau đó trầm mặc không nói, xinh đẹp đứng ở một bên.
Hôm nay chiến trận lớn như vậy.
Lục Trường An suy đoán, Mộ Tú Vân để lộ tin tức mình có thể phải rời khỏi gia tộc.
Điều này cũng hợp tình hợp lý.
Mặc dù Mộ Tú Vân có tình cảm với Lục Trường An, nhưng lập trường cuối cùng vẫn thuộc về gia tộc.
Nàng cũng muốn giữ Lục Trường An lại.
"Lục Trường An, chúng ta vào tâm sự."
Mộ Nhân Long lên tiếng, Mộ Mậu Đức không cho ai tiến vào phòng.
Lục Trường An nhìn Mộ Tú Vân một cái, bình tĩnh vào nhà, đóng cửa lại.
Có cấm chế do Trúc Cơ Kỳ bày ra, không ai biết hai người nói chuyện gì.
Trong lúc đó, Mộ Tú Vân khẽ cắn môi, trong mắt vừa có chờ đợi, lại có chút lo lắng.
Mộ Mậu Đức mặt âm trầm, không nói một lời.
Một lát sau.
Mộ Nhân Long và Lục Trường An một trước một sau đi ra.
"Đi thôi."
Mặt mũi Mộ Nhân Long không chút biểu tình, không có bất kỳ lời giải thích nào, mang theo Mộ Mậu Đức và Mộ Tú Vân rời đi.
Mộ Tú Vân ngơ ngác một chút, khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bệch, mơ mơ màng màng bước lên phi chu.
Tiếng gió gào thét.
Nhìn nam tử áo trắng càng ngày càng nhỏ trong biệt viện.
Cuối cùng, nàng dường như làm ra quyết đoán, mắt sáng ngời kiên định, tóc đen che nửa khuôn mặt có lúm đồng tiền, ngoái đầu nhìn Lục Trường An một lần cuối cùng.
...
Nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của Mộ Tú Vân, Lục Trường An ngược lại sinh ra một tia tán thưởng.
Bởi vì, hắn cảm nhận được đạo tâm kiên định của Mộ Tú Vân.
Ở tu tiên giới, đạo hạnh tu hành mới là căn bản.
Những người còn lại hoặc là mây bay, hoặc là khách qua đường.
Bất kỳ một nữ tu tính cách cứng rắn như thế nào, lúc yêu đương, dứt bỏ một đoạn tình cảm có lẽ sẽ đau xót, nhưng cũng không phải là việc khó.
"Đại ca, lão tổ nói chuyện gì với huynh?"
Lý Nhị Cẩu nhịn không được hỏi.
Hắn suy đoán, lấy tu vi cùng phù nghệ bây giờ của Lục Trường An, Mộ gia vì giữ lại nhân tài, sẽ cho ra đãi ngộ phong phú.
Lục Trường An ngoại trừ vừa mới vào Mộ gia hai ba năm, từ đó về sau vẫn luôn có quan hệ hợp tác với gia tộc.
Hơn hai mươi năm qua, không đếm được đã vẽ ra bao nhiêu phù triện cho Mộ gia, giá trị lợi ích và tài năng tiềm ẩn tuyệt đối không thấp.
Mặc dù trong lúc này, Lục Trường An nhổ không ít lông dê, nhưng đây là hắn kiếm được dựa vào bản lĩnh phù nghệ.
Dù sao cũng phải nói, Lục Trường An coi như kết thúc hợp tác, đối với Mộ gia không có nửa phần thua thiệt.
Điểm này, trong lòng Mộ gia biết rõ.
Trừ phi Mộ gia là gia tộc thiên về ma đạo, nếu không không có lý do gì mà ép buộc ở lại.
Cho dù là thượng phẩm phù sư, cũng chưa nói tới giá trị chiến lược, không đến mức cấm chế ép buộc các loại.