CHƯƠNG 57 - BẠN CŨ QUA ĐỜI
CHƯƠNG 57 - BẠN CŨ QUA ĐỜI
Trăng lên giữa trời.
Cổng thành Thần kinh đóng chặt.
Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại gần, bụi bốc lên mịt mù, khiến cho quân lính tỉnh ngủ.
"Kẻ nào đến đây? Dừng lại! Dừng lại... Bắn tên!"
Quan giữ cửa thành hô quát vài tiếng, lệnh cho lính bắn tên công kích, vô số đầu mũi tên bằng lông chim bắn về phía người tới.
Vụt vụt vụt!
Trong nháy mắt con ngựa bị bắn thành con nhím, vọt về phía trước mấy trượng rồi ngã xuống đất không dậy nổi, bóng người trên lưng ngựa thả người nhảy lên, bay lên không năm sáu trượng.
Quan giữ cửa thành thấy vậy, sắc mặt thả lỏng, tường thành của Thần kinh cao hơn chín trượng.
Đang muốn hạ lệnh tiếp tục bắn tên, mơ hồ nhìn thấy trên không trung xuất hiện nhiều bóng đen, những người kia đạp lên trên tường thành để mượn lực.
Bay lên hơn mười trượng, bịch bịch dừng lại trên tường thành, đá vụn bay tứ tung.
"Đừng đừng đừng tới đây..."
Quan giữ cửa thành sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không nhịn được mà được lui về phía sau, cao thủ Tẩy Tủy cảnh danh chấn một phương, cũng không đáng sợ như vậy.
Bóng người kia chính là Chu Dịch, liếc mắt nhìn quan giữ cửa thành, thân hình bay vút về phía phố Vĩnh Xương.
Tháng trước.
Cẩm Y Vệ thượng báo về một huyệt mộ kỳ dị, bất kỳ ai tới gần đều sẽ bị quỷ dẫn đường, vòng tới vòng sau khi tìm hiểu về lịch sử của huyện kia, biết được chủ nhân của huyệt mộ là đạo sĩ sống một mình, ước chừng sống được bốn trăm năm tuổi. Bởi vì mộ chủ rất có thể là tu sĩ, Chu Dịch rời kinh điều tra, bỏ tiền mướn mấy trăm người trực tiếp san bằng ngọn núi kia.
Chu Dịch đứng từ xa quan sát, không dám tới gần.
Cho đến khi những vật bồi táng trong mộ bị đào ra, dùng pháp lực phân biệt từng cái một, quả nhiên là có thu hoạch.
Trên đường trở về.
Chu Dịch thong thả lĩnh ngộ những cuốn kinh lấy được, phong cảnh ven đường Giang Nam khác hẳn với Bắc Cương.
Mãi cho đến ba ngày trước, Chu Dịch nghe được mấy người trong giang hồ tán gẫu, thánh trộm mấy chục năm trước danh chấn một thời bệnh nặng sắp chết, cảm khái về cái chết của thế hệ trước, hoặc hâm mộ thánh trộm sống thọ được chết tại nhà.
Sau khi xác nhận nhiều lần thánh trộm chính là lão Bạch, Chu Dịch lập tức chạy về Thần kinh.
Khinh công cộng thêm Khinh Thân phù, tốc độ còn nhanh hơn cả tuấn mã, cho đến khi pháp lực hao hết, chạy mệt chết hết bốn năm con ngựa, ngày đêm bôn ba ngàn dặm rốt cuộc cũng trở về Thần kinh.
Vĩnh Xương phường.
Bạch phủ.
Chu Dịch thấy trước cổng chưa treo đèn lồng trắng, trên mặt đất cũng không tro tàn, đáy lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
"Còn may là chưa về muộn!"
Lão Bạch có thể nói là người bạn tốt duy nhất của hắn, nếu như trước lúc lâm chung không thể tiễn đưa hắn một đoạn đường, sau này trong cuộc đời vô tận, mỗi khi nhớ lại đều sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Thả người đáp xuống viện, đi vào hậu trạch nơi lão Bạch ở, đã nửa đêm mà đèn vẫn sáng.
Trong phòng vọng lại tiếng nói chuyện, có nam có nữ, dường như đang tranh luận điều đó.
Chu Dịch đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mấy người con của lão Bạch đang vây quanh mép giường nói chuyện.
Có người nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thấy một lão đạo mặc đạo bào màu lam.
Ánh mắt Chu Dịch lướt qua mấy người, nhìn về phía ông già đang nằm trên giường, nói: "Lão Bạch, vẫn còn sống chứ?"
Lão Bạch nghe được giọng nói, chậm rãi mở đôi mắt vẩn đục ra, khó khăn quay đầu.
"Khụ khụ khụ! Chưa đợi được ngươi, nào nỡ chết."
Hấp hối đương nhiên là đã gần đất xa trời.
Nam nữ trong phòng nghe được lời này, liếc nhau, lần lượt lui ra vài bước. Bọn họ biết được phụ thân từng lang bạt giang hồ, thanh danh không nhỏ, hẳn là một cố nhân nào đó trong giang hồ tới thăm.
Chu Dịch đứng trước giường, nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt của lão Bạch, không thể nào có lại được vẻ tuấn mỹ của ngày xưa nữa.
"Lão Bạch, cuối cùng ta cũng thắng ngươi một ván, bây giờ ta còn có thể đi Xuân Phong lâu."
Lão Bạch không cam lòng yếu thế nói: "Ta tuấn tú cả đời, dáng vẻ này của ngươi thì có bao nhiêu năm nữa cũng chẳng thể nào nếm được"
Hai người liếc nhau, chợt cười ha ha.
Lão Bạch khí hư thể nhược, trong tiếng cười còn run rẩy vài cái, thiếu chút nữa hít thở không thông.
Con trai cả đứng bên cạnh quan tâm nói: "Phụ thân, thái y đã dặn dò, chớ xúc động quá!"
"Các ngươi đi ra ngoài đi, ta trò chuyện với bạn cũ."
Lão Bạch phất tay đuổi hết con cái ra ngoài, thở dài một tiếng nói: "Để cho ngươi chê cười rồi, mấy đứa không biết cố gắng."
Vừa rồi mấy người ầm ĩ trong phòng, là đang chia nhà.
Ngay trước mặt của lão Bạch, hai đứa con của Vinh Xương quận chúa, giọng điệu khinh thường những huynh muội khác, nói để cho bọn họ trở lại giang hồ mà sống.
"Đây đã là gì đâu?"
Chu Dịch nhún vai nói: "Ít nhất còn chưa đánh nhau đến sống chết, năm trước thái thượng hoàng băng hà, nghe nói là giết chết rất nhiều người, còn lười kiếm một cái lý do có lý nữa."
Lão Bạch hỏi: "Vậy nguyên nhân thực tế là gì?"
Thái thượng hoàng Cảnh Long đế vào hai năm Chính Thống đầu tiên, băng hà ở Thượng Dương cung, thụy hào là Tư.
"Thái thượng hoàng không cam lòng bị nhốt ở Thượng Dương cung, không biết như thế nào mà liên lạc được với Trần Hầu, hạ độc ở Ngự Thiện Phòng, ý đồ độc chết Thái Hậu, bệ hạ, lấy đoạt lại đế vị."
Chu Dịch nói: "Đáng tiếc trời không chiều lòng người, chỉ độc chết mấy kẻ nội thị ăn vụng, lúc sau bệ hạ cầm kiếm xông vào Thượng Dương cung, thái thượng hoàng liền băng hà!"
Cảnh Long đế lại lần nữa cung biến thất bại, chết dưới tay nhi tử, nói một cách nghiêm túc thì có chút liên quan đến Chu Dịch.
Năm Chính Thống thứ nhất tuyển tú, Trần Tình thuận lợi vào cung làm phi, được bệ hạ sủng ái, danh tiếng của Trần gia không ai sánh bằng. Nhưng mà hậu cung là thiên hạ của Trương thái hậu, đến ngay cả Chính Thống đế cũng không được tự do, huống chi chỉ là một phi tử nho nhỏ.
Trần Tình hành sự kiêu ngạo ương ngạnh, nhiều lần xúc phạm cung quy, nhiều lần bị Trương thái hậu trách phạt.
Ghen ghét, ngu xuẩn, thù hận...
Với tính cách của Trần Tình sao có thể nhịn được, hơn nữa Chính Thống đế lại vô năng, ả liền cùng thái thượng hoàng thông gian ở Thượng Dương cung.
Thái thượng hoàng báo chuyện này cho Trần Hầu, tiếng xấu hoàng thất như vậy, Trần Hầu còn chẳng có cơ hội lựa chọn nữa là, chỉ phải lên thuyền giặc, kết quả vì bị nghi ngờ có liên quan đến mưu nghịch mà bị tước bỏ tước vị, xét nhà lưu đày.
Viên Thuận nhân cơ hội này, nhận chức Đồng Tri Cẩm Y Vệ.
Quân cờ mà mấy năm nay Chu Dịch sắp xếp, dựa vào quyền thế của Viên Thuận, đại đa số đều thuận lợi thăng chức.
Quân cờ có được sự trợ giúp gấp đôi về quyền lực, chỗ dựa, Viên Thuận được một đám quân tinh nhuệ giúp đỡ, Chu Dịch có được không ít bí văn có liên quan đến Tiên Đạo.
Ba bên hỗ trợ lẫn nhau, có được ích lợi thống nhất, quan hệ vốn dĩ rời rạc lại càng thêm bền chắc!
Lão Bạch nghe nói đến chuyện cha hạ độc con, con giết cha, sắc mặt cổ quái nói: "Nói như thế, vậy thì mấy đứa con của ta chỉ coi như là ngỗ nghịch thôi sao."
Kinh nghiệm lăn lộn giang hồ mấy chục năm, lão Bạch dường như cảm thấy việc này có liên quan đến Chu Dịch, nhưng giữa bạn bè với nhau vốn là có bí mật, không cần phải thăm dò tìm hiểu quá sâu.
Chu Dịch hơi gật đầu: "Con cháu đều có phúc của con cháu, kệ bọn chúng đi, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt cái thân, có lẽ có thể sống thêm mấy năm."
"Từ sau khi ba người các nàng lần lượt rời đi, ta chẳng khác nào đã chết, chỉ hy vọng sớm ngày đến địa phủ, tiếp tục làm vợ chồng nơi âm phủ với các nàng."
Lão Bạch lẩm bẩm nói: "Lão Chu, ta có thể kiên trì kéo dài tới bây giờ, chính là chờ ngươi tới, hy vọng có thể cầu xin một chuyện!"
Chu Dịch thoáng nhớ lại một lúc rồi nói: "Ngươi và ta quen biết đã được bốn mươi năm, hình như đây là lần đầu tiên ngươi nói lời này."
"Nếu như nhờ ngươi làm việc, thiếu nợ ân tình của ngươi, vậy thì còn có thể làm bạn bè nữa sao?"
Lão Bạch nghỉ tạm một lát, tiếp tục nói: "Hiện giờ chẳng sống được mấy ngày nữa, duyên phận bằng hữu đến đây là hết, nhờ ngươi làm việc cũng chẳng còn mặt mũi nào."
"Nói đi, chuyện gì?"
Chu Dịch dường như đã có phán đoán, khả năng lớn là nhờ vả che chở cho hậu nhân, lão Bạch không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
Dù sao thì sống lâu rồi, cũng sẽ phải đưa tiễn hết người quen này đến người quen khác lên đường!
"Mấy đứa con này của ta. Thằng cả nhìn thì trung hậu, thật ra thì rất cay nghiệt, cố tình tự nhận là mình diễn rất hay. Thằng hai là một kẻ ăn chơi ương ngạnh, lão Chu chắc chắn là ngươi thấy chướng mắt. Thằng ba giống mẫu thân, tàn nhẫn độc ác, lại không biết cách che giấu, tất sinh họa."
"Chỉ có đứa con út, tính tình nhạy bén lanh lợi, tương lai sẽ có chút thành tựu."
"Hiện giờ ngoại thích nắm quyền, quốc triều không xong, tương lai tất có đại loạn."
Lão Bạch khẩn cầu nói: "Nhạc phụ kia của ta thuộc đảng Thái Hậu, tương lai có khi sẽ liên lụy đến Bạch phủ, nếu như phát sinh chuyện gì không hay, lão Chu hỗ trợ giúp đỡ đứa con út này một tay, để nó an toàn rời khỏi Thần kinh."
Chu Dịch nghi hoặc nói: "Lão Bạch ngươi chắc chắn như vậy sao, tương lai đảng Thái Hậu sẽ bị thanh trừ sao?"
Lão Bạch gật đầu, khẳng định nói.
"Ngoại thích nắm quyền nào có lâu dài, cho dù bệ hạ phản kháng không được, tương lai cũng sẽ trả thù. Nắm giữ triều chính càng lâu, hoàng tộc oán hận càng sâu, một khi bị bật lại thì sẽ là xét nhà diệt tộc!"