CHƯƠNG 63 - TIÊN TÔNG PHÀM TỤC
CHƯƠNG 63 - TIÊN TÔNG PHÀM TỤC
Đình viện.
Màn đêm như nước.
Chu Dịch đứng ở trong viện, trong mắt chất chứa vẻ lưu luyến không nỡ.
"Thân phận này tạm thời không thể dùng nữa, trong kinh, Bắc Cương có không ít người biết rồi, có chút nguy hiểm."
Đám người Lý Hồng, Trần Cẩn Du, Ngụy gia nhìn thì có thể tin, nhưng mà Chu Dịch ở trong Thiên Lao mấy năm nay, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là lòng người thay đổi khó lường.
Một phút trước vẫn còn là bạn thân chí cốt, phút tiếp theo đã không đội trời chung với nhau.
"Lần trước thay đổi thân phận, chỉ vì muốn đơn giản nhanh chóng, lại lưu lại sơ hở lớn."
"Lần này rút kinh nghiệm, hóa thành một người hoàn toàn không có quan hệ với Chu Dịch, ai cũng sẽ không ngờ được là hai người này có liên quan gì đến nhau. Huống hồ, cũng không phải là Chu Dịch đã chết rồi, khi cần thiết vẫn có thể lộ diện."
Trong lòng Chu Dịch lập sẵn kế hoạch, sau này sẽ không trở lại Thiên Lao nữa, nơi đó có quá nhiều người quen.
Ban ngày Chu Dịch đến xin từ chức, Dương Giáo Úy không gây khó dễ, nhưng sắc mặt có chút âm trầm.
Cũng chưa đến mức sẽ trả thù. Dù sao thì Chu Dịch cũng chỉ là một ngục tốt thành thạo Võ Đạo mà thôi, vẫn chưa đến mức khiến cho một kẻ có dã tâm lo lắng ghen ghét.
"Sống lâu cũng phiền toái, cách vài thập niên lại phải đổi thân phận!"
Chu Dịch giả vờ thở dài một tiếng, từ trong lòng lấy ra một quyển sách có bìa màu da màu xanh.
Phía trên sử dụng phiên âm của tiếng Hán, ghi chép lại những địa điểm và nhân vật trong lãnh thổ của Phượng Dương có khả năng có liên quan đến tu tiên nhất.
Đằng sau mỗi một địa điểm nhân vật đều có ghi chú rất nhiều chú thích phân tích, được điều tra nghiệm chứng nhiều lần bởi Cẩm Y Vệ ở các châu phủ. Chu Dịch giữ lại những nơi an toàn, loại trừ những nơi nguy hiểm, đã có kế hoạch làm như thế nào để bình an lẫn vào trong giới tu hành, trước mắt đã có mưu tính.
"Tạm thời bỏ qua mấy chỗ hiểm địa, cho dù là có liên quan đến Tu Tiên giới, thì cũng không biết chính tà an nguy trong đó, tuyệt đối không hề dễ dàng đụng vào."
"Cho nên cũng không có nhiều lựa chọn, ba nhà giàu lên trong một buổi sáng, cùng với tu sĩ giam giữ dưới tầng hầm của Chiếu Ngục kia!"
Chu Dịch sai Cẩm Y Vệ dưới trướng điều tra kỳ nhân dị sĩ, đồng thời chú ý đến những nhà vô duyên vô cớ mà phất lên, điều tra rõ tiền tài của bọn họ đến từ đâu, nếu như có liên quan đến tiên nhân thì tiếp tục giám sát.
Tu sĩ cũng là người, đặc biệt là những kẻ mới vừa nhập đạo.
Thời gian Tu hành ngắn ngủi, đối phương có ràng buộc huyết mạch với phàm tục, cũng sẽ lưu lại vàng bạc cho người nhà.
Mấy năm nay, những nhà giàu lên trong Phượng Dương quốc, sau khi bị Cẩm Y Vệ điều tra thì phát hiện ra, nguyên nhân mà họ giàu lên nhanh chóng thì có đến chín phần đều được viết trong luật pháp, hãm hại lừa gạt, đào mồ trộm mộ, đủ các loại thủ đoạn.
Dù sao, thì mức độ bền chặt của giai cấp trong Phượng Dương quốc vượt xa ở kiếp trước của Chu Dịch.
"Sau khi sàng lọc chọn lựa nhiều lần, người của ba hộ này là khả nghi nhất, do Cẩm Y Vệ âm thầm điều tra, thám tử lập kế gài bẫy moi tin, tất cả đều nói là trong nhà có người là đạo sĩ vân du."
Chu Dịch trầm ngâm hồi lâu, bỏ qua ba hộ này, tạm thời tiếp tục để cho thám tử giám sát.
"Tin tức mà thám tử moi ra được, ba vị có khả năng là tu sĩ kia, tuổi tác vẫn còn trẻ, ít nhất thì còn có thể sống được tám mươi đến một trăm tuổi. Bây giờ vẫn chưa được trải nghiệm thủ đoạn của tu sĩ, chưa chắc đã có cách tra xét, không nên ôm cây đợi thỏ."
Ba vị tu sĩ còn trẻ, sau này việc học có thành tựu rồi sẽ về thăm người thân, thi triển các loại pháp thuật dò xét, cảm ứng gì gì đó.
Thứ mà Chu Dịch chờ đợi được có thể không phải là tiên duyên, mà là một quả cầu lửa to như một cái cối xay.
"Loại trừ sàng chọn nhiều lần, có tính an toàn cao nhất ngược lại là người ở dưới tầng hầm của Chiếu Ngục kia."
"Tu sĩ kia là do cẩu hoàng đế tóm được, nhốt trong nhà tù ở trần gian mấy chục năm, chứng minh rằng thực lực của hắn thấp kém lại không thể sát phạt."
Chu Dịch trầm ngâm hồi lâu, khẽ lắc đầu.
"Tạm thời ẩn cư trong núi hai ba năm, chờ đến khi có kết quả điều tra của Giang Nam thế gia rồi tính tiếp."
"Nhưng chuyện này quá xa vời, năm đó cẩu hoàng đế si mê Tiên Đạo đến như vậy, cũng không động vào Giang Nam thế gia, tất nhiên là có điều kiêng kị."...
Năm Chính Thống thứ bảy.
Viên phủ.
Hậu trạch.
Viên Thuận cung kính thi lễ, hai tay dâng một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn lên.
"Chủ thượng, đây là cống trà hoàng thất năm nay, thuộc hạ lựa chọn từng lá trà, lớn nhỏ bằng nhau, màu sắc đồng nhất."
"Tiểu Viên Tử có lòng."
Chu Dịch thu hộp trà vào cổ tay áo, nói: "Vị trí Phó Chỉ Huy Sứ làm ra sao rồi?"
"Thuộc hạ được chủ thượng giúp đỡ, đã ổn định rồi."
Viên Thuận cúi người thấp hơn nữa, năm trước Phùng Trung chết ở trong cung, biến thành đại án chấn động một thời.
Phùng Trung đường đường là thái giám chưởng ấn, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, có danh xưng là nội tướng, thế nhưng chết ở trong cung. Sau khi điều tra xong mới biết được, cùng ngày có hai vị Tiên Thiên tông sư ra tay, một trong hai người dẫn dụ người phụ trách bảo vệ hoàng cung, một người khác ra tay giết chết Phùng Trung.
Chu Dịch nói: "Có suy nghĩ gì về vị trí Chỉ Huy Sứ không?"
"Đang muốn bẩm báo với chủ thượng, trước đó vài ngày hoàng đế triệu thuộc hạ vào cung hỏi chuyện."
Viên Thuận nói: "Hiện giờ Trương thái hậu đã già, Phùng Trung đã chết, bệ hạ lại bắt đầu cho Vu thanh thiên chức thứ phụ, thuộc hạ cảm thấy chiếc thuyền nhà Trương gia sắp chìm rồi, cho nên đồng ý để bệ hạ mượn sức."
"Chỉ cần không trì hoãn chuyện của lão phu, những chuyện khác tùy ngươi."
Chu Dịch hơi gật đầu, Viên Thuận có thể đi đến được hôm nay, mắt nhìn và năng lực của hắn tất nhiên là không tệ.
Sau khi Phùng Trung chết vì bị hai người Trần, Ngụy ở Bắc Cương ám sát, có bảy tám người cạnh tranh chức vụ phó Chỉ Huy Sứ, Viên Thuận không nhờ vả vào Chu Dịch, tự mình cạnh tranh thành công thượng vị.
Hai người Trần, Ngụy ám sát Phùng Trung, không chỉ là nghe lệnh của Chu Dịch, mà cũng là cho Chính Thống đế một cơ hội để phản kháng.
Thần kinh rối loạn, triều đình tự nhiên sẽ không có lòng nào mà để ý đến Bắc Cương!
"Chủ thượng yên tâm, hiện giờ trên dưới Cẩm Y Vệ, những vị trí quan trọng đều do thuộc hạ khống chế. Ngụy Quốc Công mới nhậm chức, không có cái danh Chỉ Huy Sứ, đừng hòng điều động bất kỳ kẻ nào."
Viên Thuận lấy ra một quyển sách thật dày: "Đây là tư liệu về dòng chính và dòng bên của tám đại thế gia Giang Nam."
Chu Dịch lật từng tờ, mỗi một tờ đều có đầy ghi chú, toàn bộ quyển sách ít nhất cũng có đến mười mấy vạn chữ.
"Ngươi làm việc, lão phu tất nhiên là yên tâm, nói những tin tức mấu chốt trong đó đi."
"Theo như thuộc hạ điều tra, tám đại thế gia đều có ba đến năm kỳ nhân dị sĩ, bình thường thì núp trong nhà không lộ mặt, đôi khi ra ngoài du lịch thì phơi bày những thủ đoạn bất phàm."
"Thân phận của những người này đều được đánh dấu riêng trong hồ sơ."
Ánh mắt Viên Thuận hiện lên vẻ hâm mộ, lúc này hắn đã không còn hoài nghi với việc tu tiên nữa, nói: "Mỗi khi bọn họ ra ngoài đều cực kỳ cảnh giác, mật thám chỉ hơi sơ hở, thì hoặc là bị mất dấu, hoặc là bị giết chết."
"Chân chính có được tin tức hữu dụng không nhiều lắm, tất cả đều được ghi chép ở phần cuối của hồ sơ."
Chu Dịch lật đến trang cuối của cuốn sách, chỉ có hai mươi mấy dòng chữ, đều là lời của ai ai đó, hẳn là do mật thám lén lút nghe được.
"Tiểu Đan Sơn, Tề Vân Phong, Đan Đỉnh Tông..."
Ba cái tên này nhanh chóng lướt qua trong đầu, những nơi hiểm địa kỳ dị mà trước đây Cẩm Y Vệ đánh dấu, chẳng hề có cái nào là đối ứng được cả. Có thể là điều tra sai rồi, hoặc là tên trong tu hành giới khác với phàm tục.
Chu Dịch khép hồ sơ lại, đợi đến khi trở về lại cẩn thận xem xét từng người một, nói: "Mấy năm nay trong kinh phát sinh những đại sự nào không?"
"Phùng Trung chết, Vu thanh thiên phục chức, chủ thượng đã biết rồi."
Viên Thuận suy nghĩ lại một lát, nói: "Những chuyện khác cũng được gọi là đại sự, cũng chỉ có dòng bên của Dương gia, Dương Tranh nhận chức Cấm Quân Đô Thống, rất có tiếng tăm trong một đám võ tướng trẻ tuổi."
Cấm Quân Đô Thống là quan ngũ phẩm, lại nắm được thực quyền trong quân, cũng được coi như là một nhân vật ở Thần kinh, nhưng trong mắt Viên Thuận thì chỉ có thể xem như là một tiểu bối, bất kể chức quan hay là quyền thế đều thua xa hắn.
Chu Dịch nhanh chóng lật xem hồ sơ, tìm được ghi chép về Dương Tranh, xem xét kỹ càng tỉ mỉ ghi chép về hành động trong kinh của hắn.
Trong vòng ba năm, Dương Tranh dùng Khoái Hoạt Lâm làm căn cơ, không ngừng phát triển ra phía ngoài, gần như là thống nhất bang phái, câu lan viện, sòng bài trong Thần kinh, dạo gần đây lại nhúng tay vào thủy vận Túc Thuỷ.
Bên ngoài là Cấm Quân Đô Thống, mà mặt trong thì lại là vua của thế giới ngầm ở Thần kinh.
"Thứ mà Dương Tranh muốn, tuyệt đối không chỉ là quan to lộc hậu!"