CHƯƠNG 80 - NGỒI LUẬN ĐẠO
CHƯƠNG 80 - NGỒI LUẬN ĐẠO
"Không gạt gì đạo hữu, Hồ mỗ đã tìm vài vị trận pháp sư khác, đều là một kết quả như vậy."
Mặt Hồ đạo nhân lộ vẻ chua xót, gia tộc của hắn điều hành rất ra dáng, hiện giờ sự an toàn của linh địa là nhiệm vụ hàng đầu.
Linh địa là căn cơ của gia tộc, nếu không có trận pháp che chở, phòng hộ, để cho tà tu phát hiện thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Chu Dịch khẽ dao động, nói: "Ta có một biện pháp, nhưng phải xem đạo hữu có nỡ hay không thôi?"
Hồ đạo nhân vội vàng dò hỏi: "Đạo hữu mời nói."
Chu Dịch nói: "Ta dùng truyền thừa trận pháp đổi phối phương Xích Hồng tửu của đạo hữu, thế nào?"
《 Trận Đạo Sơ Giải 》 thuộc về truyền thừa tứ nghệ hoàn chỉnh, còn đính kèm ba môn trận pháp, luận về giá trị thì hơn xa phối phương của linh tửu. Nhưng mà linh tửu được sử dụng với nhiều mục đích, có thể làm tăng tu vi, có thể kiếm được linh thạch liên tục không ngừng, giá trị thực tế cao hơn rất nhiều.
So sánh hai bên với nhau, thì lần trao đổi này, Chu Dịch vẫn cứ thua thiệt không ít.
Hồ đạo nhân tất nhiên là hiểu được đạo lý trong đó, dao động nói: "Truyền thừa trận pháp của Chu đạo hữu gồm mấy môn trận pháp?"
"Hai môn, tác dụng của Mê Tung trận thì ngươi đã biết, còn có một môn tiểu Ngũ Hành trận, sau khi bố trí thành công thì ngũ hành luân chuyển, Luyện Khí tu sĩ lọt vào trong đó khó thoát cái chết!"
Từ sau khi Chu Dịch đọc bút ký chân quân, chưa bao giờ nói với người ngoài về Tụ Linh Trận, chỉ những lúc còn một mình mới lĩnh ngộ nó.
"Đổi!"
Hồ đạo nhân vội vàng đồng ý, chắp tay nói: " Ân tình của Chu đạo hữu, Hồ mỗ tất sẽ ghi nhớ, tương lai tất báo đáp."
"Có qua có lại mà thôi."
Chu Dịch đã nhìn thấy quá nhiều lời hứa hẹn trong thiên lao, rất ít người giữ lời, tự động coi những lời này như là lời khách sáo, xã giao.
Hai người lấy ra ngọc bội truyền thừa, thề với đạo tâm rằng truyền thừa là hoàn chỉnh, tuyệt không truyền lại cho người thứ ba.
Giao dịch hoàn thành, ai nấy đều vui mừng. ...
Chu Dịch dựa theo phối phương linh tửu, mua một đống nguyên liệu.
Như là nước linh tuyền, men rượu, vò rượu bằng ngọc đây đều là những thứ thuộc về nhu yếu phẩm để ủ linh tửu, giá cả rất rẻ.
Nguyên liệu quan trọng là hỏa linh chi, loại có tuổi đời mười năm có giá hai viên linh thạch, có thể sản xuất năm vò linh tửu.
"Chi phí của một vò Xích Hồn ước chừng nửa khối linh thạch, rượu mới ủ thì lão Hồ bán hai khối linh thạch, cho dù có một nửa là tiền vốn, thì phần lợi nhuận này cũng đủ kinh người. Có lẽ lần trao đổi này cũng không thua lỗ bao nhiêu?"
Kết quả Chu Dịch dạo hai vòng ở khu giao dịch, chỉ thu được một gốc hỏa linh chi.
"Hỏa linh chi không giống những linh dược như Bồi Nguyên thảo, bất kể loại linh địa nào cũng có thể gieo trồng, phải là nơi có hỏa linh khí nồng đậm, cho nên số lượng của nó rất hiếm trên thị trường, gián tiếp hạn chế sản lượng của Xích Hồng linh tửu!"
Chu Dịch cũng không để ý đến chuyện này, chỉ cần có thể đạt được nhiều truyền thừa tu tiên, hơn xa những lời lỗ mà linh thạch hiện tại có thể so sánh.
Mấy trăm năm sau, nói không chừng Hồ gia cũng biến mất, Xích Hồng linh tửu còn có thể kiếm được linh thạch cho Chu Dịch.
Trở lại động phủ.
Dựa theo tỷ lệ điều chế linh tửu, Chu Dịch bỏ các loại linh vật vào trong vò ngọc, dùng pháp lực nghiền nát quấy đều.
Chôn xuống sâu ba trượng dưới lòng đất, để lên men một tháng là có thể thành rượu.
"Theo như lời của lão Hồ, linh tửu còn đơn giản hơn nhiều so với việc luyện đan, cho dù là người mới làm cũng có thể ủ thành công hai ba phần, sự khác biệt so với người làm lâu năm là nằm ở khẩu vị."
Chu Dịch không hề vội vàng chút nào, sau này chậm rãi cân nhắc điều chỉnh khẩu vị là được.
Cho dù thất bại toàn bộ, cùng lắm thì mất thêm hai ba viên linh thạch mà thôi, số linh thạch tiết kiệm được mấy ngày gần đây, cũng đủ để ủ thêm mười mấy lần.
Những ngày sau đó cuộc sống bình lặng.
Chăm sóc linh dược, tưới linh điền, luyện pháp khí, tìm hiểu lôi quyết, đả tọa luyện khí... Mỗi ngày trôi qua rất phong phú!
Cuối tuần thì gặp mặt các trận pháp sư, giao lưu kinh nghiệm với nhau.
Lúc đầu bốn trận pháp sư đều không cởi mở, có thói quen tính giấu những gì tinh túy về trận đạo mà mình tìm hiểu được dưới đáy lòng.
Chu Dịch dẫn đầu giảng thuật, Trận Đạo Sơ Giải mà hắn đã lĩnh ngộ hơn trăm năm, có không ít thứ thuộc về tri thức độc môn.
Bốn vị trận pháp sư nghe xong đều có lĩnh ngộ, liền bắt đầu sử dụng những tinh túy trong trận pháp của Chu Dịch luận đạo, lần này là luận đạo thật sự, chắt lọc tinh hoa, bỏ giả lấy thật...
Trong lúc này tự nhiên không thể thiếu chuyện khắc khẩu, anh nói anh có lý, tôi nói tôi có lý.
Vì thế bắt đầu bố trí trận pháp, nghiệm chứng đúng sai, kết quả tự nhiên là chân lý sáng tỏ hơn.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủn, kinh nghiệm về trận pháp của Chu Dịch và vài vị đạo hữu đã tăng lên, còn nhiều hơn so với ba mươi năm từ mày mò nghiên cứu một mình.
Hiện tại không cần Chu Dịch mời, cuối tuần mỗi người đều rất nhiệt tình tụ họp, giao lưu trận pháp chi đạo.
Bàn luận hứng khởi, ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
Mỗi lần tụ họp như vậy, Chu Dịch sẽ lấy Xích Hồng tửu ra, cũng lười rót ra bát, một người một vò ngửa đầu uống.
"Sảng khoái! Có như vậy mới thật sự là tìm kiếm tiên đạo."
"Chu đạo hữu có tấm lòng rộng rãi, lão đạo không thể bì kịp."
Lão trận sư Bàng Hải nghe vậy, tán thưởng nói: "Nghiên cứu trận đạo hơn bảy mươi năm, chỉ biết của mình thì mình quý, khi bày trận còn sợ người khác học lõm, nghĩ mọi cách che giấu!"
"Rất đúng rất đúng!"
Đám người Vương Càng liên tục tán thành, rất là khâm phục Chu Dịch.
Chu Dịch không nhịn được mà sinh hổ thẹn, hắn cũng không phải là người có tấm lòng rộng lớn gì đó, ngược lại là có thù tất báo.
Cách làm lần này, chính là vì mưu đồ truyền thừa trận sư.
Khác với sự vội vàng của những tu sĩ bình thường, Chu Dịch có thể hao tổn mười năm, vài thập niên, để trở thành bạn thân cốt của mấy người này, trong quá trình giao lưu luận đạo, thuận theo tự nhiên để đạt được mục tiêu.
Thủ đoạn không cao minh lắm, chỉ là kéo dài thời gian hơn mà thôi