Chương 84 - Phu thê tình thâm (2): Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch)

Phiên bản dịch 6168 chữ

CHƯƠNG 84 - PHU THÊ TÌNH THÂM (2)

CHƯƠNG 84 - PHU THÊ TÌNH THÂM (2)

Chu Dịch nhíu mày: "Bàng môn tà đạo kiểu này mà cũng có thể tu hành ở Tiểu Đan Sơn sao?"

Nếu như Tiểu Đan Sơn chứa chấp tà tu luyện thi, vậy thì đã đến lúc phải suy nghĩ việc đổi chỗ để tu hành, hiện tại Chu Dịch lại không phải là một kẻ không biết gì về Tu Tiên giới, biết được địa chỉ của phường thị Đan Đỉnh Tông ở Vân Châu.

Những thứ như truyền thừa, biên chế, nhân mạch trong mắt của Chu Dịch chẳng bì được với sự an toàn.

"Lãnh sư huynh chỉ có một bộ luyện thi, cũng không dùng để đấu pháp chém giết."

Lạc Tuần rất là hiểu biết Lãnh Vân, nói: "Bộ luyện thi kia là thê tử phàm tục của hắn, bởi vì bị kẻ thù trả thù giết hại, lãnh sư huynh đã luyện hóa bà thành cương thi, hi vọng là trong tương lai có thể khôi phục linh trí."

"Này..."

Chu Dịch nhíu mày: "Cương thi sinh ra linh trí, vậy thì cũng là người khác rồi?"

Lạc Tuần nhún nhún vai: "Ai biết được? Cương thi kia đúng thật là huyền bí, nhìn thấy Lãnh sư huynh thì sẽ an tĩnh, nếu không có tử khí trên người, thì nhìn giống như một người sống im lặng vậy đó."

Chu Dịch đã xem không ít điển tịch, cũng không có ghi chép nào như vậy, nghi hoặc nói: "Chấp sự Chân Nhân cho phép chuyện như vậy sao?"

Lạc Tuần thấp giọng nói: "Huyền Lâm Chân Nhân chính miệng đã từng nói vợ chồng tình thâm, ai dám có ý kiến?"

"Thì ra là thế."

Chu Dịch lập tức bừng tỉnh, Lãnh Vân xa rời đám đông, lại có Chân Nhân ủng hộ, nuôi một bộ luyện thi cũng không có gì.

Lạc Tuần còn nói thêm: "Việc này bần đạo cũng rất tán đồng, Lãnh sư huynh có trách nhiệm, ngược lại đáng để kết giao, nếu là một người không có ràng buộc, cũng sẽ vô tình vô nghĩa!"

"Có đạo lý."

Chu Dịch há có thể không hiểu ra, Lạc Tuần đang chỉ điểm cho mình, không phải phê bình chỉ trích.

Đáng tiếc Chu Dịch có ý định là người không có vướng mắc, cũng chưa đến mức là vô tình vô nghĩa, nếu như nhìn thấy chuyện chướng mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến an nguy của hắn, thì rất sẵn lòng hành hiệp trượng nghĩa.

Sau khi tan ca.

Chu Dịch đi vào Linh Điền, phát hiện Tiêu Thiết Trụ đang đợi ở bờ ruộng.

Tiêu Thiết Trụ cung kính nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta không có gì báo đáp, chỉ có năm đấu Linh Mễ này."

Chu Dịch cười nói: "Với sản lượng này của ngươi, nhiều nhất thì cũng chỉ còn lại hai ba đấu, lại đưa cho ta năm đấu vậy thì còn đủ để trả tiền thuê Động Phủ hay không?"

"Tiền bối chỉ điểm ta làm ruộng, sao có thể tri ân không báo?"

Tiêu Thiết Trụ khăng khăng đưa Linh Mễ, nói: "Ta đã báo danh, lên núi đào quặng, nhân tiện có thể mượn linh khí tăng tu vi."

Chu Dịch nghe vậy thì cảm thấy hứng thú, cất Linh Mễ vào túi trữ vật, đứng trên đồng ruộng trò chuyện với Tiêu Thiết Trụ.

"Tại sao ngươi lại bước vào con đường tu hành?"

Tiêu Thiết Trụ tính tình thật thà, chưa từng nếm trải sự hiểm ác của Tu Tiên giới, lại cảm thấy Chu Dịch đối tốt với hắn, trực tiếp nói lai lịch của mình.

"Ta sống ở sơn thôn..."

Hắn sống ở thôn dưới núi giáp với Vân Sơn, Tiêu Thiết Trụ từ nhỏ đã mất cha mẹ, sống nhờ vào hàng xóm láng giềng, sau khi trưởng thành thì khai hoang làm ruộng, miễn cưỡng cũng được ấm no.

Mười năm trước.

Tiêu Thiết Trụ đang đốn củi ở trên núi, nhìn thấy một đạo nhân bị trọng thương hấp hối.

Đạo nhân tự biết bản thân không sống được bao lâu nữa, bói ra Tiêu Thiết Trụ có linh căn, truyền cho tiên đạo công pháp, rồi chỉ điểm hắn sau khi đạt đến Luyện Khí nhị tầng thì đến thành phố Tiểu Đan Sơn.

"Những trải nghiệm này, dường như đã từng nhìn thấy mấy ngày trước!"

Chu Dịch hồi tưởng lại nhân vật chính trong thoại bản, dường như là cũng có trải nghiệm gần giống với Tiêu Thiết Trụ.

"Diện tích của Vân Châu rộng lớn vô biên, dân số có đến hàng tỉ người, có một hai người như vậy, đúng là chuyện bình thường."

Chu Dịch an ủi bản thân hắn như vậy, dựa theo cốt truyện trong thoại bản, Tu Tiên giới thanh bình tĩnh lặng, sẽ rối thành một mớ hỗn độn cùng với sự xuất hiện của vai chính.

Tiểu Đan Sơn đã hình thành hơn hai mươi năm, Chu Dịch hiện giờ có thể nói an toàn vô ưu, lại có đầy đủ tài nguyên tiền bạc, chỉ cần đợi thời gian trôi qua là có thể khiến tu vi tăng lên.

Một trăm năm thay đổi một lần thân phận, ba năm lần như vậy thì nhất định có thể đạt đến Luyện Khí viên mãn.

Chu Dịch suy nghĩ đến đây, trả lại Linh Mễ, còn khuyên can hắn: "Tu vi của ngươi còn quá thấp, tạm thời đừng đi đào quặng, ít nhất cũng phải chờ đến khi đạt đến Luyện Khí hậu kỳ."

"Ta tuyệt đối sẽ không quên đại ân của tiền bối!"

Tiêu Thiết Trụ rơm rớm nước mắt, chỉ cảm thấy trong Tu Tiên giới có rất nhiều người tốt, căn bản không khó khăn và gian ác như lời của sư tôn.

Chu Dịch luôn dặn dò Tiêu Thiết Trụ kiên nhẫn tu hành, thấy hắn liên tục gật đầu đồng ý, mới yên lòng.

Trở lại động phủ.

Trước cửa có một người đang đứng, chính là Lưu Hằng đến để xin học trận pháp.

"Bái kiến Chu sư!"

"Đã nói trước là đừng như vậy, chúng ta coi nhau như là sư huynh đệ hoặc là thúc cháu."

Chu Dịch cười xua tay, tay bắt pháp quyết mở trận pháp động phủ.

Trong động phủ thảo dược sinh trưởng phong phú, Chu Dịch vừa chăm sóc dược điền, vừa giảng giải cho Lưu Hằng trận pháp chi đạo.

Ước chừng sau hai canh giờ.

Lưu Hằng đứng trong dược điền nghe xong bài học, cuối cùng là nhịn không được hỏi: "Trận đạo của sư thúc huyền diệu, theo lý thì nên nghiên cứu chuyên sâu về trận đạo mới đúng, tại sao lại thích làm ruộng?"

"Ta đang nhắc nhở chính mình, đừng quên ước nguyện ban đầu."

Chu Dịch cho rằng làm ruộng cũng hề thua kém gì với việc tu tiên, nó có nguồn gốc từ thời Thượng Cổ, tương lai mấy ngàn mấy vạn năm sau vẫn sẽ không biến mất.

Cho dù đất trời có thay đổi, thì chuyện làm ruộng cũng sẽ không thay đổi, cùng lắm thì chỉ thay đổi mấy loại hạt giống mà thôi. ...

Hôm sau.

Chu Dịch tới văn phòng đi làm, phát hiện có người chờ ở quầy.

Kẻ luyện thi si tình, Lãnh Vân!

"Tham kiến Lãnh sư huynh."

Vẻ mặt Chu Dịch lạnh lùng, không muốn qua lại quá nhiều với Lãnh Vân.

Tuy rằng chuyện vợ chồng Lãnh Vân tình thâm đáng để kính nể, nhưng mà quá kỳ dị bất thường tất sinh chuyện, không hề phù hợp với tính thích an ổn của Chu Dịch.

Lãnh Vân không hề ỷ mạnh hiếp yếu, ngược lại khom người chắp tay: "Hôm qua đã khiến Chu đại sư sợ hãi rồi, Lãnh mỗ xin lỗi."

Bạn đang đọc Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch) của Mộc Công Mễ Thanh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    3mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!