CHƯƠNG 88 - NGUY HIỂM KÉO ĐẾN. (2)
CHƯƠNG 88 - NGUY HIỂM KÉO ĐẾN. (2)
Chu Dịch vẫn chưa thu hồi pháp khí hộ thân, Toản Tâm Đinh bay ra từ trong cổ tay áo, bắn xuyên qua nơi phát ra thanh âm, muốn bắn cho thi thể kia thành tổ ong.
"Tên già lắm lông kia quá độc!"
Một giọng nói hùng hổ truyền đến, chỉ thấy một bóng người xanh biếc nhảy lên từ trong rừng, bay vọt vào trong núi.
"Muốn chạy?"
Viên thiên lôi châu thứ ba đã sớm được kích hoạt, một luồng ánh sét màu tím bắn ra, trong nháy mắt nổ tung ngay sau lưng của bóng người màu xanh biếc kia, hóa thành một luồng khói màu đen.
Sau khi Chu Dịch xác định hai người kia đã chết thật rồi, thì thu hoạch chiến lợi phẩm của lần đầu tiên đấu pháp.
"Hai thanh phi kiếm hạ phẩm, mấy tấm linh phù, mườ cân linh mễ, chín viên linh thạch... Thứ nghèo đói này mà cũng được gọi là tà tu sao?"
"Tổng cộng được chừng hai trăm sáu hai trăm bảy khối linh thạch, còn chẳng mua nổi ba viên thiên lôi châu nữa là."
"Đã từng nghe rằng giết người đoạt bảo giàu nhanh, sao đến lượt mình thì lại lỗ vốn thế này?"...
Hành Thành.
Chu Dịch biến thành đạo nhân đầu bạc, mua một tiểu viện độc lập.
Nửa tháng sau.
Sau khi Chu Dịch bố trí xong Tụ Linh Trận, vứt mười mấy khối linh thạch vào trong viện, phát ra linh khí nồng đậm.
Tụ Linh Trận thu hút linh khí, rồi tập trung hết chúng vào trong tiểu viện này, Chu Dịch thử vận chuyển Quy Nguyên Quyết, pháp lực lại có tinh tiến.
"Luyện Khí tầng tư, yêu cầu về độ đậm đặc của linh khí không cao, có hơn hai trăm khối linh thạch dự trữ thì cũng chẳng sợ dùng hết. Chỉ là bản thân Tụ Linh Trận cũng đang tan biến, nhiều nhất thì sau bốn năm, cần phải thay đổi trận kỳ."
Chu Dịch nhìn về phía Bắc của Vân Sơn, suy tư cân nhắc.
"Huyền Lâm Chân Nhân trở về Đan Đỉnh Tông đưa tin, theo lý thì một vài năm là có thể trở về."
"Nếu ba bốn năm không có tin tức, vậy thì đến vực Thiên Dương ở phía Nam của Sở quốc, cũng là thành thị nằm dưới trướng của Đan Đỉnh Tông!"...
Đảo mắt đã nửa năm trôi qua.
Mùa đông khắc nghiệt, bông tuyết bay phất phới.
Bá tánh ngõ Lục Liễu, phát hiện cây liễu trong ngõ lại vẫn giữ được màu xanh biếc.
Một cảnh lạ như vậy có thể gọi là điềm lành.
Từ châu mục mang theo người đọc sách đến đó xem, dùng chuyện này làm ra không ít thơ từ, chuẩn bị trình lên Nguyên Chu đế, để bày tỏ sự trong sạch của quan lại địa phương.
Nguyên Chu đế là con vợ cả của Thánh Hoàng, đã đăng cơ được năm năm.
Nghe đồn là Thánh Hoàng và Thánh Hậu chủ động thoái vị, nếu không nói không chừng Nguyên Chu đế đã chết trước rồi.
Vào đêm.
Gió lạnh lạnh thấu xương.
Chu Dịch ngồi xếp bằng trong tiểu viện dốc lòng tu hành, bỗng nhiên trong lòng rung lên, công pháp đình trệ.
"Sao lại thế này?"
Đột nhiên bay lên cao mười trượng, nhìn về phía Bắc.
Trên bầu trời sâu thẳm đột nhiên xuất hiện một vòng mặt trời chói chang, rồi sau đó rơi xuống, thiên địa chấn động.
Ong!
Bá tánh Hành Thành đột ngột bừng tỉnh từ trong giấc mộng, tiếng chó sủa, gà gáy vang lên liên tục, trầm bỗng. Thành thị đang yên tĩnh trong nháy mắt trở nên ồn ào náo động hỗn loạn.
"Nơi đây cách Vân Sơn hơn cả ngàn dặm, nhưng mà vẫn cảm nhận được."
Chu Dịch không biết người ra tay là ai, chỉ sợ không phải chỉ là Kim Đan Chân Quân, có khả năng là Nguyên Anh lão tổ trong truyền thuyết, thậm chí có thể là còn mạnh hơn thế nữa.
"Trận công kích khủng bố như vậy, e rằng Tiểu Đan Sơn cũng phải sup đổ, chì vì luyện bảo linh quặng!"
"Bây giờ xem như đã tận mắt chúng kiến sự tàn khốc của Tu Tiên giới. Tương lai nếu nổ ra đại chiến chính tà, một đòn của đại lão đỉnh cấp có thể huỷ diệt cả trăm dặm, tu sĩ ở tầng đáy chót chỉ có thể trở thành con kiến pháo hôi!"
"Đây đã là lần thứ hai kề cận với cái chết rồi, lần trước là khi Lý Võ đặt bẫy ở thiên lao."
"Cho dù có Trường Sinh Đạo Qủa, nếu như không có pháp thuật hộ đạo, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chết trong dư lực khi cường giả đấu pháp..."...
Biến cố ở Vân Sơn không hề gây ra ảnh hưởng quá lớ đến bá tánh ở Hành Thành.
Ngày hôm sau khi mọi người kể chuyện phiếm, mới biết được tối hôm qua tất cả đều thức giấc, mà không biết được nguyên nhân, chỉ cho rằng là một kẻ hoạt động về đêm hoặc âm binh đi ngang qua.
Cho đến nửa tháng sau, đề tài này gần như là đã bị lãng quên, sức ảnh hưởng chân chính mới bắt đầu xuất hiện.
Sáng sớm.
Chu Dịch bước ra khỏi viện nhỏ, cẩn thận cảm nhận linh khí thiên địa.
"Đậm đặc hơn vài phần so với hôm qua, hiện tại không cần Tụ Linh Trận, ở trần thế cũng có thể duy trì tu vi tầng tư Luyện Khí."
Lúc này.
Mấy nha dịch vội vàng chạy đến ngõ Lục Liễu, vẻ mặt nghiêm trọng, bộ đầu dẫn đầu bước đi mạnh mẽ, hổ khẩu thô to, hiển nhiên là một kẻ chuyên dùng đao.
Hai mắt Chu Dịch linh quang lập loè, nhìn theo hướng nha dịch di chuyển.
Cách đó không xa, trên bầu trời của một đình viện, khí tức âm tà nồng đậm bao phủ, thấp thoáng còn có thể nghe được tiếng gào thét của lệ quỷ.
"Linh mạch bị Tu Tiên giới giam cầm, đối với phàm tục mà nói chưa chắc đây không phải chuyện tốt, dù sao thì hiếm có được người bình thường có linh căn, còn những người còn lại thì sẽ bị yêu ma quỷ quái tàn hại!"
Trương gia.
Ban ngày ban mặt, gió âm thổi từng trận.
Vù vù vù!
Bộ đầu Viên Hoành gõ cửa vài tiếng, trong viện yên tĩnh không tiếng động.
"Viên gia, chúng ta có cần chờ Tuần Thành Doanh đến không?" Bộ khoái đang nói chuyện chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Đây đã là vụ án thứ ba trong thành rồi, mấy ngày hôm trước cả nhà Lý lão gia treo cổ, người duy nhất không thấy đâu là tiểu tiểu thiếp mới cưới, bất kể Ngỗ Tác có kiểm tra như thế nào thì đều xác định là tự sát.
Hôm kia Nam thành có một con heo mập nổi điên, cắn xé lung tung, cắn chết rồi còn cắn bị thương mười mấy người.
Sáng nay có người nghe được trong viện nhà Trương gia, truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, hàng xóm vội vàng đi nha môn báo án.
"Còn chờ nữa thì người ta đã chết sạch rồi!"
Viên Hoành này có chỗ dựa, biết được không ít tin tức từ trong tộc.
Ngắn ngủn trong vòng nửa tháng, trong địa giới Từ Châu đã rối loạn thành một nùi, các nơi liên tục xuất hiện những vụ án quỷ dị, hở ra là cả nhà bị giết. Gia súc bình thường hiền lành, đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, điên cuồng cắn xé công kích chủ nhân.