CHƯƠNG 96 - TỔ TIÊN QUÁ ĐÔNG ĐÚC (2)
CHƯƠNG 96 - TỔ TIÊN QUÁ ĐÔNG ĐÚC (2)
Thành thị đôi khi cũng có xuất hiện Trúc Cơ đan, nhưng nó đều không có nguồn gốc chính thống, có người nói đó là thứ đồ cướp được khi giết người đoạt bảo, cũng có người nói là đấy là cái bẫy mà tông môn dùng để dụ dỗ tán tu.
Ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết, Đan Đỉnh Tông lũng đoạn Trúc Cơ đan, tu sĩ Vân Châu phải phụ thuộc vào đó.
"Trước tiên thử tìm đan phương của Trúc Cơ đan, nếu thật sự không thể nào tìm được, vậy thì chỉ có thể dùng công lao để đổi lấy cái danh đệ tử ký danh. Về mặt thời gian, tạm thời là năm mươi năm, thì cũng đến lúc tuổi thọ của thân phận này kết thúc!"
Khi Chu Dịch còn đang suy ngẫm, con bò vàng đã bay đến trên bầu trời Thiên Dương thành. ...
Nửa năm sau.
Góc Đông Nam của Thiên Dương thành, cửa tiệm sát mặt đường treo một biển hiệu mới.
Trong một gian tửu quán.
Đằng sau quầy gỗ, Chu Dịch đang say mê thoại bản, khách hàng đến cũng không thèm nhìn.
"Chưởng quầy, chỗ này có những loại rượu nào?"
Người đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên, gân cốt cường tráng, bàn tay to như một cái quạt hương bồ, lại là một cao thủ ngoại công hiếm thấy.
Phàm nhân bên trong Thiên Dương thành theo đuổi võ đạo Tiên Thiên, cho nên người tu hành nội công chiếm hơn chín mươi phần trăm, dù sao thì còn có nội quy của Đan Đỉnh Tông, bên ngoài sẽ không có nguy hiểm đến sinh mệnh.
"Xích Diễm tửu, chỉ dùng trong quán ăn."
Chu Dịch chỉ bảng hiệu phía sau, bên trên viết năm tuổi và giá cả.
Xích Diễm tửu có nguồn gốc từ Xích Hồng, trải qua hơn mười năm nghiên cứu pha chế, thành công dung hợp Linh Sâm trăm năm vào bên trong.
Rượu càng mạnh, rót vào trong chén như ngọn lửa màu đỏ, vậy nên mới đặt tên là Xích Diễm tửu.
Hán tử bị giá cả cao ngất làm cho hoảng sợ: "Mười năm tuổi, một cân một khối linh thạch, mắc quá đó!"
Chu Dịch cười nói: "Ngươi có thể dùng đồ vật khác để đổi."
Nói rồi, Chu Dịch đề bút ghi vào phía dưới phần bảng giá, thêm câu: Thu bất kỳ đồ vật nào!
"Ta không có!"
Ánh mắt hán tử hơi chững lại, liên tục lắc đầu, chạy như bỏ trốn mà rời khỏi tửu quán.
Cư dân Thiên Dương thành, mấy đời đều từng sống ở đây, chỉ cần còn phấn đấu ở thành thị, chứng minh rằng trong nhà có ân trạch lưu lại.
Trong thành có không ít cửa hàng, đều giống như của Chu Dịch, chấp nhận việc dùng vật đổi vật. Mỗi năm đều có tin tức lan truyền ra, hậu nhân nhà ai bán đi di vật của tổ tiên, hoặc là đánh cuộc ai là người đột phá Tiên Thiên trước, hoặc là đã chạy đến phàm tục hưởng thụ.
Cho dù người trước thất bại, cũng sẽ được người ta tôn trọng, những người sau thì lại bị phỉ nhổ là kẻ phá nhà phá của.
Chu Dịch lại không cho rằng như vậy, Tiên Thiên chỉ là bước đầu tiên của tiên đạo, sau này còn có ngàn kiếp trăm khó, gia tộc chưa chắc đã có truyền thừa lâu đời như phàm tục.
"Kế tiếp chính là, chờ!"
Tửu quán khai trương không tổ chức lễ khai trương, chẳng qua là trong Thiên Dương thành không có những chuyện mới mẻ, nên rất nhanh chuyện này đã được đồn ra ngoài.
Nửa tháng sau.
Có người tới cửa bán linh vật tổ truyền, bình ngọc vô cùng tinh xảo, bên ngoài có khắc hoa văn huyền diệu, sau khi rót pháp lực vào trong đó sẽ bắn ra ánh sáng loá mắt.
"Tổ tiên nhà ta vô cùng đông đúc, đã từng xuất hiện hai vị Trúc Cơ chân nhân, đây là bảo vật mà một trong hai vị đó lưu lại. Trước khi lâm chung, lão tổ đã trăn trối rằng hắn đã cất giấu sở học cả đời vào bên trong bình, người đời sau nếu có thiên phú thì có thể có được truyền thừa!"
Người này nói chuyện rất chân thành, thở dài nói: "Đáng tiếc là con cháu không biết cố gắng, không thể ngộ ra được sự huyền diệu trong bình, đạo hữu xem thử bán được bao nhiêu linh thạch?"
Chu Dịch cười đón lấy bình ngọc, cẩn thận quan sát qua, lắc đầu nói.
"Thứ cho ánh mắt lão đạo vụng về, ngài đến quầy khác xem thử coi."
Người nọ lại cãi cọ vài câu, thấy Chu Dịch vẫn luôn cười lắc đầu, nói vài câu không may rồi ôm cái bình rời đi.
Không quá mấy ngày.
Người này không hiểu tại sao lại gặp kiếp nạn, tứ chi đều đứt đoạn, cái bình gia truyền bị vỡ nát thành mảnh nhỏ. Sau này liên tục xuất hiện mấy kẻ lừa đảo, chỉ cần đã từng đến tửu quán, xong việc thì đều gặp phải kiếp nạn không hiểu.
Đội chấp pháp tra xét bừa bãi, không tìm được hung thủ, rồi cũng không giải quyết được gì.
Tửu quán của Chu Dịch lập tức trở nên thanh tĩnh.
"Thủ đoạn làm giả ở thành Thiên Dương kém xa so với sự tinh vi ở Tiểu Đan Sơn, quá thô rồi!"
Người cùng ngành thử vài lần, xác định Chu Dịch biết nhìn hàng.
Thực lực Luyện Khí viên mãn, lại không thể hạ độc thủ, chỉ có thể phái người tới cửa giảng giải quy cũ.
Về cơ bản chính là nếu như có kẻ phá của nhà đến bán truyền thừa, cần phải trao đổi thông tin với nhau, thống nhất giá cả, tuyệt đối không có thể dính vào việc tranh giành giữa những người cùng ngành.
"Có thể."
Chu Dịch gật đầu đồng ý, vốn là việc có lợi mà vô hại, không cần thiết phải kết thù với người cùng ngành.
Vấn đề đầu tiên cần suy xét đương nhiên là an toàn, những cửa hàng trong Dương Thành đều có chỗ dựa, đa số là đệ tử của Đan Đỉnh Tông, một đường lần đến phía thượng nguồn chính là vị chân nhân đang tọa trấn ở đây.
Nghe đồn trung tâm của Đan Đỉnh Tông nằm ở địa cấp linh mạch, bên trong tông môn, linh khí ngưng kết thành mưa, là bảo địa tu hành hàng đầu trên thế gian.
Trúc Cơ chân nhân còn chẳng thèm ở trong tông môn tốt đẹp như vậy, lặn lội vạn dặm xa xôi đi đến nơi thâm sơn cùng cốc chính như Dương Thành, rõ ràng là vì muốn kiếm linh thạch.
Tiếp theo chính là những kẻ cùng ngành ác miệng kia, những linh vật bình thường thì tất nhiên là ngươi hay ta đều được, gặp được truyền thừa trân quý vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mình thôi.
"Bỗng nhiên, ta cũng đã trở thành giai cấp bóc lột tán tu rồi."
Chu Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, hắn không phải là kiểu người như thánh mẫu, cũng chưa từng muốn lấp trời, tạo càn khôn, phần lớn thời gian đều là gặp sao hay vậy.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Việc làm ăn của tửu quán dần dần đi lên.
Trong Xích Diễm tửu có Linh Sâm trăm năm, phẩm chất tốt hơn một chút so với loại cùng giá.
Chu Dịch có mấy chục năm kinh nghiệm ủ rượu, nên mùi vị cũng là cực kỳ thượng đẳng, từ từ cũng có không ít khách hàng quen.