Edited by Hari.
Bạch Lang ở đầu bên kia nghe thấy như vậy, sắc mặt trở nên cổ quái.
Trư... trư yêu?
Lợi hại như vậy sao?
Khi nghe thấy Chu Chu kia bản thể là heo, Bạch Lang mở to hai mắt, rốt cuộc nhớ ra vì sao luôn cảm thấy thanh âm của hắn có chút quen thuộc.
Còn không phải là tiếng heo kêu sao?
Mà lúc này khi mọi người đang vây xem.
Đã được gắn với danh hiệu Nhân Trư kỳ luyến, Phương Sinh mặt cứng đờ rốt cuộc trà trộn được vào Phong Nguyệt Thành.
Còn may, còn may, hắn lúc ấy hình như đã đóng mẫu châu lại, Long Nhật Thiên sẽ không biết được chuyện này.
Bằng không mất hết cái mặt mũi già này......
Hắn đang tự an ủi bản thân như vậy, mới vừa lau mồ hôi, thật vất vả mới đè nén được cảm giác xấu hổ, lại nghe thấy Long Nhật Thiên nói.
"Ta đều nghe thấy hết rồi."
Phương Sinh:......
Hắn không thể tin nổi, trừng lớn đôi mắt, cúi đầu mới thấy mẫu châu đã quên không đóng lại.
Cho nên nàng vừa rồi thực sự đều nghe được hết?
Kể từ lần bói quẻ trời mưa lúc trước, Phương Sinh lại một lần nữa cảm nhận được sự xấu hổ chết người bao chùm, hận không thể lấy chân cào đất.
Hắn vừa rồi cư nhiên còn đắc chí Long Nhật Thiên sẽ không biết?
Phương Sinh sắc mặt hết đỏ lại trắng, khi có người qua đường đưa mắt nhìn hắn, hắn xấu hổ hít một hơi thật sâu.
Bạch Lang lúc này lại nói: "Không thể ngờ ngươi còn có nhiều hình tượng như vậy."
Phương Sinh:......
Đây là trào phúng đi, trào phúng đi?
Hắn hiện tại đều đã bị tức chết rồi.
May mắn Trư yêu bên cạnh vội vàng lôi kéo nhắc nhở hắn.
"Tông chủ, ngữ khí tốt một chút, đây chính là cố chủ."
Ngữ khí của hai người lúc này so với khi ở Truyền Tống Trận hoàn toàn điên đảo lộn nhào.
Phương Sinh quay đầu nhìn hắn một cái, còn chưa kịp trách cứ Trư yêu đã bị nghẹn lại, nhớ tới Long Nhật Thiên hiện tại xác thật là cố chủ của mình, đành phải cắn răng nói: "Đây chỉ là ngoài ý muốn."
Bạch Lang cũng không biết tâm trạng của Phương Sinh bên kia, nàng còn cảm thấy rất thú vị nữa.
Nhưng vì không nên khiêu khích người quá đáng, nàng vẫn là thu liễm một chút, kiềm chế biểu tình: "Không sao, vô luận ngươi có yêu thích gì, đều không quan hệ tới ta, ngươi chỉ cần dò hỏi được sự tình Nguyệt Loan Tuyền là được."
Trư yêu vội vàng nói tiếp.
"Lão bản yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không cô phụ hy vọng của ngươi."
Tiếng heo kêu lại lần nữa truyền đến.
Lần này đã biết đây là tiếng gì, Bạch Lang sắc mặt cổ quái.
Khụ.
Nàng vốn còn muốn nói gì nữa. Nhưng trong đầu lại không tự chủ được hiện lên hình ảnh cay mắt của Phương Sinh và Trư yêu lúc này.
Nàng trong lòng chợt khựng lại, sau khi Phương Sinh cũng miễn cưỡng ứng thanh, nàng cố căng ra khóe miệng: "Chu Chu, ta tin tưởng các ngươi. Các ngươi tiếp tục thăm dò đi, ta nghỉ ngơi một lát, lại đến xem các ngươi."
Nàng duy trì ngữ khí bình thường trấn an Trư yêu với Phương Sinh vài câu, sau đó đem hạt châu ném qua một bên, bắt đầu ôm bụng cười lăn lộn.
Giường ở Vô Đỉnh Tự khá lớn.
Bạch Lang cười từ đầu giường đến cuối giường, vừa cuộn vừa đấm chăn.
Thanh âm một chút cũng không khắc chế.
"Ha ha ha ha, cười chết ta."
"Heo đạo lữ."
"Nhân Trư kỳ luyến ha ha ha ha."
"Làm ta phải nhịn cười thật vất vả ha ha ha ha."
Tiểu long giác của Bạch Lang đều cười nhô cả ra.
Cười chảy cả nước mắt.
Nhưng mà việc gì cũng có đôi.
Phương Sinh vừa rồi quên không cắt đứt Huyết Thanh Châu, nàng hiện tại cũng không.
Tiếng cười lăn lộn bên kia theo Huyết Thanh Châu rõ ràng truyền tới.
Phương Sinh vốn chuẩn bị đem hạt châu thả lại vào túi Càn Khôn. Lúc này nắm mẫu châu, sắc mặt lại cứng đờ.
"Ha ha ha ha, vừa rồi không thể cười thật là nghẹn chết ta."
"Thật muốn nhìn một chút sắc mặt của hắn a."
"Hắn làm sao lại có khẩu vị yêu đương với Trư yêu vậy?"
Phương Sinh:......
Tốt lắm, không cần xác định nữa, đây chính là trào phúng.
Gân xanh trên trán hắn cũng đã nổi hết cả lên.
Nhịn thật lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi mẹ nó có thể đi chỗ khác một mình cười trộm được không?!"
Đi chỗ khác một mình cười trộm?
Nàng còn không phải là một mình cười trộm sao?
Bạch Lang không rõ nguyên do, thẳng cho đến khi hạt châu kia cố ý tăng lớn âm thanh cắt đứt liên lạc mới quay đầu lại, nhìn thấy hạt châu đang không ngừng lập lòe sáng.
Bạch Lang:......
Ặc, vừa rồi đã quên cắt đứt liên hệ với Huyết Thanh Châu.
Bất quá, cũng không sao.
Nàng nghĩ như vậy, tùy ý đem sự phẫn nộ của Phương Sinh ném ra sau đầu.
Yến Phất Quang ở phòng bên cạnh đọc sách.
Hắn mấy ngày nay vẫn luôn ngủ tương đối trễ, đang tùy ý cầm một quyển Chí Quái Kỳ Đàm xem.
Đang xem, bờ tường phòng bên cạnh bị đập một phát.
Yến Phất Quang mi tâm hơi giật, lần đầu tiên không để ý đến.
Nam nhân hắc y tuấn mỹ, tóc dài buộc một nửa, nằm ở trên giường, tay cầm quyển sách lật một tờ.
Ban đêm ánh nến mờ nhạt, Yến Phất Quang đang chăm chú đọc sách, phòng bên cạnh lại truyền đến một trận tiếng cười kinh thiên động địa.
Tiếng cười kia vang lên không ngớt, làm cho người nghe cảm giác như đôi mắt cũng bị ồn ào đến.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Còn chưa đợi được yên tĩnh trở lại, phòng bên cạnh lại thêm một trận đập tường cười.
Thỉnh thoảng còn ôm bụng khanh khách hai tiếng.
"Không được, ta cười đau bụng quá."
Cho dù thanh âm kia có mềm mại, có đáng yêu đến thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật nàng nửa đêm gây ồn ào quấy nhiễu người khác.
Yến Phất Quang trán giật giật thật lâu, hít một hơi thật sâu, có chút kiềm chế, lại có chút tò mò.
Ngốc long này đến tột cùng là đang cười cái gì?
Tiếng đập tường lại lần nữa vang lên.
Yến Phất Quang:......
Bạch Lang còn đang không chỗ nào cố kỵ cười ngặt nghẽo. liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Mới đầu nàng tưởng ảo giác, cũng không thèm để ý, ai ngờ lúc sau tiếng đập cửa lại lớn hơn.
"Bạch, Lang!"
Cách một cánh cửa, thanh âm của Yến Phất Quang có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha ha ha."
Bạch Lang không thèm để ý tiếp tục cười.
Nàng lăn đến cạnh giường, bởi vì vừa lúc đối diện cánh cửa, vừa hướng ra ngoài nhìn, liền thấy được hình bóng quen thuộc ở ngoài cửa.
Ngay sau đó còn có ngữ khí nghiến răng nghiến lợi càng thêm quen thuộc.
Bạch Lang còn đang cười ngặt nghẽo, trong lòng lộp bộp, chưa kịp phản ứng lại, bị sư tôn gọi dọa cho trực tiếp từ trên giường lăn xuống dưới đất.
Yến Phất Quang vốn còn thực tức giận sau khi thấy một màn này:......
......
Một nén nhang thời gian sau.
Bạch Lang ngồi ở trên giường ngoan ngoãn được sư tôn bôi thuốc.
Khi nàng lăn xuống không chú ý, bị đập đầu, bởi vì quá mức hưng phấn, long giác cũng đỏ cả lên.
Phối hợp với bộ dáng nàng hiện tại vạt áo tán loạn, hốc mắt ửng đỏ, có vẻ đặc biệt đáng thương hề hề.
"Sư tôn, người nhẹ chút."
Nàng chớp mắt xoa xoa cái bọc trên đầu mình, Yến Phất Quang quả thực bị nàng làm cho tức đến bật cười.
"Chính ngươi lúc lăn xuống sao không biết nhẹ một chút?"
Tuy nói như vậy, nhưng động tác trên tay Yến Phất Quang cũng nhẹ đi nhiều.
Bạch Lang cảm nhận được lực độ nhẹ đi, cẩn thận nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: "Còn không phải sư tôn nửa đêm không ngủ được, đột nhiên gõ cửa làm ta giật cả mình."
Đã tới lúc này rồi, Tiểu Bạch Long còn không biết mình sai ở đâu.
Đầu ngón tay Yến Phất Quang nắm sừng nhỏ của nàng, nhướng mày: "Vậy có phải vi sư cũng nên nói ngươi nửa đêm không ngủ đập tường nhiễu người không?"
Lòng bàn tay hắn có chút vết chai mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve long giác của Tiểu Bạch Long, có chút thoải mái.
Tiểu long giác hồng hồng, Bạch Lang vừa nghe hắn nói như vậy, nháy mắt liền chột dạ.
"Cái kia, sư tôn, ta sai rồi. Ta sau này buổi tối sẽ không xem truyện cười nữa."
Bởi vì không thể để lộ sự tồn tại của Phương Sinh, Bạch Lang chỉ có thể nói do mình xem truyện cười, ủy ủy khuất khuất xin tha.
Bị nắm sừng nhỏ giống như là điểm yếu bị uy hiếp vậy.
Bạch Lang cũng không nói được là tại sao mình khó chịu, thừa dịp sư tôn không chú ý, lẳng lặng ôm lấy cái sừng còn lại.
Nhưng nàng mới vừa duỗi tay, liền đụng phải ánh mắt cười như không cười của sư tôn.
"Ta thật sự sai rồi."
Tiểu Bạch Long đáng thương hề hề, chớp chớp mắt.
Làn da của nàng rất trắng, lúc này ở dưới ánh nến trông như một trái đào.
Nhưng bản thân nàng lại không biết, còn ngốc hề hề che cái sừng lại.
Ánh mắt Yến Phất Quang trở nên sâu thẳm, trong nháy mắt lại phục hồi lại tinh thần, cười nhạt một tiếng, một lần nữa cầm lấy thuốc cao trên bàn.
"Lại đây."
Tiểu Bạch thò lại gần, dưới cái nhướng mày của sư tôn, lại ủy khuất buông tay xuống.
Nhưng mà lần này sư tôn lại không trêu chọc nàng, chỉ là nghiêm túc giúp nàng bôi thuốc.
Ngón tay Yến Phất Quang hơi lạnh, nhẹ nhàng ở miệng vết thương xoa xoa, đem vết sưng đỏ ở phía trên xoa tan đi. Động tác lần đầu tiên mềm nhẹ như vậy.
Chỉ chốc lát sau, thuốc đã được bôi xong.
Bạch Lang nhìn mình trong gương.
Ân, ngoại trừ cái mũi còn có chút đỏ thì không còn vấn đề gì.
Yến Phất Quang bôi xong thuốc cho nàng thì trời đã gần sáng.
Hắn cất lọ thuốc, sau khi nhìn Bạch Lang, nghĩ đến bộ dáng nàng leo lên nóc nhà lật ngói, không chịu ngồi yên, vẫn đành phải mở miệng: "Vi sư có việc muốn đi ra ngoài một chuyến. Mấy ngày nay sẽ không ở Vô Đỉnh Tự, ngươi một mình ngoan ngoãn ngốc tại trong chùa đừng có chạy loạn."
"A?"
"Sư tôn người phải rời đi?"
Bạch Lang lúc này mới phản ứng lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn.
Thấy bộ dáng nàng ngốc nghếch, Yến Phất Quang vẫn còn đang tức giận cười một tiếng.
"Không phải rời đi, là đi ra ngoài một chuyến."
"Ta đây......" Bạch Lang thử thăm dò hỏi một câu, lập tức đã bị phủ định.
"Không được. Ngươi hãy ngoan ngoãn ngốc tại trong chùa."
Yến Phất Quang nhàn nhạt nói: "Bên ngoài hiện tại không an toàn. Vô Đỉnh Tự tuy so ra kém Thái Thanh Tông, nhưng có Già Ly ở chỗ này, những tên đạo chích đó cũng không dám tới chỗ này náo loạn. Nơi này cũng tương đối an toàn một chút. Ngươi tạm thời lưu tại nơi này, chờ vi sư trở về."
Yến Phất Quang nói đến đây, hiếm khi trước mặt Bạch Lang thừa nhận Già Ly thánh tăng lợi hại.
Thấy Tiểu Bạch Long ngây thơ mờ mịt, hắn trong lòng thở dài.
Bạch Lang kỳ thật cũng chỉ là thuận miệng hỏi.
Đối với chuyện sư tôn muốn đi ra ngoài cũng không có quá để ý.
Hơn nữa, sau kinh ngạc lúc đầu, nàng nghĩ lại, sư tôn đi ra ngoài cũng tốt.
Mấy ngày nay nàng muốn giám sát Phương Sinh ở Phong Nguyệt Thành, phỏng chừng cũng không quan tâm được sư tôn.
Nếu là sư tôn ở đây nói không chừng còn sẽ bị phát hiện đâu.
Nếu sư tôn rời đi.
Già Ly thánh tăng lại quản không được nàng, vậy nàng cũng thuận tiện hơn nhiều, có thể buông tâm không cần cố kỵ.
Yến Phất Quang sau khi nói xong, còn có chút lo lắng Tiểu Bạch Long sẽ nháo.
Ai ngờ Bạch Lang lại vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.
"Sư tôn người yên tâm rời đi! Ta ở chỗ này chờ người."
Vốn dĩ chỉ là một lần xuất hành bình thường, lại cứng rắn bị Bạch Lang nói ra thành cảm giác sinh ly tử biệt kiểu ta nhất định sẽ bảo vệ nhà thật tốt.
Biểu tình của Yến Phất Quang nháy mắt trở nên cổ quái.
Tuy rằng không biết Tiểu Bạch Long này lại nghĩ ra trò gì, nhưng vẫn do dự một chút, cô nghi sờ sờ trán nàng.
"Không phát sốt a."
Bạch Lang làm ra vẻ nửa ngày:......
"Sư tôn người mau đi nghỉ ngơi đi. Người không phải trời sáng còn phải rời đi sao? Hiện tại cách trời sáng cũng chỉ còn một canh giờ. Có thể nghỉ ngơi được chút nào hay chút đó a."
Đây cũng là lời thật lòng.
Yến Phất Quang mơ mơ hồ hồ hưởng thụ sự quan tâm của Tiểu Bạch Long, đuôi lông mày giãn ra một chút.
Cảm thấy Tiểu Bạch tuy rằng thật lâu mới thông suốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngu dốt.
Hắn nhướng mày, trong lòng nghĩ khi trở về, có lẽ nên mua cho nàng một món quá nhỏ.
Mà Yến Phất Quang lại không biết, Bạch Lang hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
Nàng mãi cho đến khi hoa ngôn xảo ngữ tiễn được người rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.
Giây tiếp theo hưng phấn cầm lấy Huyết Thanh Châu.
......
Trời lúc này đã dần dần sáng.
Bên kia.
Đám Ma tộc khổ khổ cực cực mất sức chín trâu hai hổ, từ lỗ chó lại lần nữa chui ra.
Chỉ có Sơn Si còn kẹt lại ở bên trong.
Hắn lúc chui vào khó nhất, lúc chui ra cũng khó nhất.
Đầu vươn ra, kết quả mông bị kẹt, động cũng không thể động.
Nhưng lần này thảm hại hơn chính là, tên thuộc hạ đá mông hắn lúc trước bị hắn ghi hận mà lưu lại ở bên ngoài.
Mà hiện tại, bởi vì biết bị lừa lần nữa, mọi người đều lần lượt chui ra ngoài, bên trong chỉ còn một mình hắn.
Sơn Si đầu vươn ra bên ngoài.
Cả nửa ngày cũng chưa chui ra được.
Lần đầu tiên có suy nghĩ muốn một người tới đá mông hắn.
Mấy tên Ma tộc đều vây quanh không biết làm sao.
Tên thuộc hạ đá mông hắn lúc trước nói: "Hay là túm đầu kéo ra?"
Sơn Si lúc này cũng chỉ mới chui được ra cái đầu, chính hắn còn chặn mất cái lỗ rồi, nếu muốn kéo thật đúng là chỉ có thể kéo đầu.
Vài người nhìn nhau liếc mắt một cái, khi Sơn Si đau kêu ầm ĩ, chậm rãi đến gần.
"Phong chủ, đắc tội."
"Đợi đã, các ngươi muốn làm gì?"
Sơn Si giãy giụa, trong lòng bỗng nhiên toát ra một cỗ dự cảm không tốt.
Đám thuộc hạ thành thật nói: "Ngài nhịn một chút, chúng ta cầm đầu ngài kéo ra."
Cầm đầu hắn kéo ra?
Sơn Si nghĩ nghĩ, miễn cưỡng có thể chịu đựng.
"Các ngươi nhẹ một chút. Kéo từ từ, đầu cũng không giống mông, đừng quá dùng sức a."
Mấy người gật gật đầu.
"Yên tâm phong chủ, chúng ta nhổ củ cải rất có tay nghề!"
Sau khi đám thuộc hạ bảo đảm, nhìn nhau liếc mắt một cái, vài người cùng nhau đem tay đặt ở trên cổ Sơn Si.
Hẻm nhỏ này tuy nói là ở chỗ hẻo lánh trên phố xá sầm uất, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có người tới.
Mấy người ở chỗ này động tĩnh không nhỏ.
Đại nương cầm giỏ đi mua đồ ăn đi ngang qua tò mò nhìn, thấy mấy đại hán hắc y vây quanh ở ven tường không biết đang làm cái gì.
"Một hai ba, cố lên!"
"Dùng sức!"
Bọn họ hô khẩu hiệu, dùng sức đến gân trên cổ đều nổi lên.
"Lại dùng lực một chút, thêm một chút nữa là ra được rồi!"
Trong đó một tên cao hứng nói.
Đại nương vừa đi vừa nhìn, giỏ rau rỗng tuếch.
Thình lình sau khi nghe đến một tiếng hưng phấn "Ra rồi!", một đồ vật tròn tròn theo một quỹ đạo hình cung hướng nàng đánh úp lại.
Đại nương cúi đầu liền thấy trong rổ nhiều thêm một cái đầu vừa bị kéo đứt.
Cái đầu kia tựa hồ cũng chưa phản ứng lại có chuyện gì xảy ra, phát ngốc ngay đương trường.
Thẳng đến khi đại nương chấn kinh, trước khi ngất xỉu hô to một câu.
"Người tới a, có Ma tộc!"