8
Tối hôm đó tôi ôm tay của mẹ, nằm rúc lại trong cùng một cái chăn nói rất nhiều chuyện.
Đến cuối cùng tôi càng ngày càng buồn ngủ, cọ tay của mẹ rồi vô tình nỉ non một câu: "Mẹ, ngủ đi..."
Sau mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi tôi mới ý thức được chuyện bất thường, cơn buồn ngủ đột nhiên bị tan hơn phân nửa.
Chiếc đèn bàn nhỏ bị bật sáng hơn một nấc, mẹ tôi ngồi dậy nhìn tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Có phải trong lòng cậu vẫn nhớ thương việc của viện trưởng không?"
"Mình nói cho cậu biết, bà ta chỉ định dùng tình cảm để cậu mềm lòng thôi, sẽ không có người mẹ nào đối xử với con gái mình như vậy đâu!"
Tôi nhìn mẹ, đột nhiên lên tiếng: "Cậu có từng nghĩ tới nếu sau này cậu có con gái thì sẽ đối xử với nó như thế nào chưa?"
Mẹ nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Mình nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ yêu thương bé thật nhiều, cho bé một cuộc sống tốt đẹp nhất."
"Vậy nếu nó gặp phải nguy hiểm thì sao?"
"Mình liều cái mạng này cũng sẽ bảo vệ con mình thật tốt!"
Thật tốt.
Mỗi câu mẹ nói ra mẹ đều làm được.
Mẹ ơi.
Tôi rũ mắt, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống chăn, khóc không thành tiếng: "Thật tốt."
Rõ ràng mẹ đã giật mình, bối rối thò người tới: "Cậu làm sao vậy Thụy Thụy?"
"Không có gì."
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào bả vai của mẹ: "Mình chỉ đang nghĩ, con gái của cậu nhất định sẽ là cô bé hạnh phúc nhất thế gian."
Dường như mẹ có chút ngượng ngừng, vành tai đỏ bừng lên, vội vàng nói tiếp: "Vậy nếu có kiếp sau thì cậu làm con gái mình là được rồi."
"Mình nhất định sẽ yêu thương cậu thật nhiều."
Tôi đã rơi lệ không nói ra lời, nhưng vẫn cắn môi gật đầu.
Nhưng con không có kiếp sau mẹ ơi.
Mẹ đã làm rất tốt.
Tốt đến nỗi dù cuộc đời này của con chỉ có mười tám năm ngắn ngủi, nhưng con đã nhận được tình yêu thương sâu nặng mà người bình thường không thể nào có được.
Bây giờ đổi lại để con tới yêu mẹ.
Đổi lại, để con tới cứu mẹ.
Rời xa Tưởng Chu, không cần sinh ra con nữa.
Mẹ phải sống thật tốt, phải sống thật hạnh phúc viên mãn.