*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị người ta bắt cóc. Cô bị mùi thịt kho tàu thơm nức mũi làm cho tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt đã thấy hai "Nhà ăn" to đùng.
Ồ, chữ "ăn" trong từ "nhà ăn" còn thiếu một nét.
Cô đang bị hai quý tộc smart đặt trong... xe đẩy hàng?
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận, cái loại phương tiện giao thông thấp kém như xe đẩy hàng sao có thể xứng với thân phận cao quý của cô!
Cô muốn xe đẩy trẻ em mềm mại cơ.
đây là cái xe mà bạn Tô bị nhét vào:
còn đây là cái xe mà bạn Tô muốn:
Hai smart không phát hiện Tô Nhuyễn Nhuyễn đã tỉnh, bọn họ đang châu đầu ghé tai vào nhau.
"Bên trong hình như đang phát thịt."
"Chúng ta đi ăn thịt trước đi."
Hai người tính vứt Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nhà ăn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ tức giận, có thể kính nghiệp một chút không! Không thể cho cô ăn bữa cuối cùng có thịt kho tàu được sao?
Ba phút sao, hai người smart tức giận bất bình đi ra, còn tức giận hơn cả Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Vậy mà không cho chúng ta ăn thịt!"
"Lại còn nói chúng ta không có tư cách ăn!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn há to miệng, tuy cả người cô cực kỳ yếu nhưng vẫn khó khăn nói ra một chữ: "Thịt..."
Hai smart kia càng tức giận hơn.
"Chúng ta không làm nữa!"
"Chúng ta đưa cô ta về!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ???
Hai smart kia đẩy xe, đưa Tô Nhuyễn Nhuyễn một lần nữa về chỗ bức tường. Bởi vì tường cao quá cho nên hai smart kia không thể ném Tô Nhuyễn Nhuyễn qua được, liền ném cô ở chỗ đó.
Hình như có một thân thể mập mạp như không có chân, "bạch bạch bạch" vung lên tứ chi, đi theo một nam nhân với bóng lưng thon dài duyên dán, biến mất khỏi tầm mắt mình. Tô Nhuyễn Nhuyễn mở miệng, muốn nói, lại không thể phát ra tiếng nào, cô nghĩ, ngay cả bóng lưng đã đẹp như vậy, người đàn ông kia chắc chắn dáng dấp rất đẹp. Có thể trở thành người kế tiếp tốt hơn, ngoan hơn, nghe lời hơn của cô.
Bên kia, Lục Thời Minh kéo chó con, đi đến cửa nhà ăn. Chó con dẫn đầu xông vào, tha một miếng thịt kho tàu rồi chạy ra. Phía sau vô số binh sĩ vũ trang đuổi theo.
"Ngu xuẩn!"
Lục Thời Minh thầm mắng, vung chó con lên để né tránh.
Bên chỗ bức tường, Tô Nhuyễn Nhuyễn giật giật đầu ngón tay, cảm thấy mình cuối cùng cũng từ tê liệt toàn thân biến thành bán thân bất toại. Cô dùng mũi chân đẩy xe hàng để xe tự dị chuyển. Lúc đi đến trước một tòa nhà, cô ngửi thấy mùi thịt kho tàu quen thuộc. Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên nhảy dựng lên, lái xe đẩy đi vào.
Trong tòa nhà không có người nào, Tô Nhuyễn Nhuyễn theo mùi thịt kho tàu tìm tới một căn phòng đang mở cửa. Bên trong vang lên tiếng một người phụ nữ đang mắng chửi, "Ngu xuẩn! Các người là lũ ngu xuẩn! Tôi bảo các người trói Nghê Dương! Chứ không phải mấy người này! Tôi phái mấy trăm người vậy mà các người không một ai bắt được cô ta!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhô cái đầu nhỏ ra để nhìn. Chỉ thấy trong phòng chỉ toàn là người đang bị trói gô. Trẻ có già có, từ ông lão chín mươi đến đứa nhóc ba tuổi.
"Còn đây là thứ gì! Mấy người ngay cả giới tính cũng nhầm! Tuổi như này, các người đang đùa tôi sao?"
Ông lão vô tội trúng đạn, toét miệng lộ ra miệng đầy răng giả, nói: "Cười sao? Ông cười cho cô một cái nè... Ông vừa mới lắp răng giả mới đó..."
Ông lão bị Đoạn Trân đánh đến rụng răng giả. Ông lão buồn tủi khóc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức "chẹp chẹp chẹp", nói thầm cô thật là tàn nhẫn.
Đoạn Trân bỗng nhiên quay dầu, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ở cửa ra vào. Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to, cả người cuộn tròn chui vào trong xe đẩy, hành động khó khăn, chỉ có thể dùng chân đẩy đẩy. Nhưng vì không nắm rõ lực đẩy nên chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ.
Xoay đều, xoay đều, cô từ từ nhắm hai mắt.
A, cái xe đẩy chết tiệt.
Đoạn Trân hai mắt tỏa sáng, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn cười vũ mị, "Đến đây."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói cô phải gọi tôi là tiểu khả ái, tôi mới đến.
Đoạn Trân dùng hết kiên nhẫn, "...Tiểu khả ái, đến đây."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nói cô phải gọi tôi là tiểu bảo bối, tôi mới đến.
Đoạn Trân cố nhịn, nghiến rằn nghiến lợi, "... Tiểu bảo bối, đến đây."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nói cô phải gọi người ta là tiểu tiên nữ, người ta mới đến.
"Con mẹ nó cô cút vào đây cho bà!"
Một bức tường nổi lên ở chỗ xe hàng. Tô Nhuyễn Nhuyễn không đề phòng, bị ngã xuống. May là trên người cô mặc dày, không bị thương chỗ nào. Nhưng bỏi vì quán tính nên trực tiếp "lộc cộc lộc cộc" lăn vào, lăn đến dưới chân Đoạn Trân.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, cười ha ha với Đoạn Trân, "Đến rồi nè." Nhưng mà cô còn chưa gọi người ta là tiểu tiên nữ đâu đấy.
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ông lão, vui vẻ chapf hỏi.
Lại gặp ông rồi, tai ông còn nghe thấy chứ? Mắt ông còn nhìn rõ không?
Đoạn Trân một tay nhấc cô lên... Hả? Không nhấc lên được?
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc quá nhiều, Đoạn Trân tuy có dị năng nhưng bản chất vẫn chỉ là một cô gái yếu ớt.
Đoạn Trân chỉ có thể ngồi xuống, dùng tư thế như ngồi bồn cầu, nửa ngồi nửa cúi, trừng Tô Nhuyễn Nhuyễn, ôn nhu nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, lại gặp nhau rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, hỏi cô ăn chưa? Tôi còn chưa có ăn cơm đâu.
Sau lưng Đoạn Trân là thịt kho tàu thơm ngào ngạt, nóng hôi hổi. Tô Nhuyễn Nhuyễn thèm đến nhỏ dãi.
Đoạn Trân cười lạnh một tiếng, đầy ngón tay sắc bén nhẹ nhàng cọ hai má Tô Nhuyễn Nhuyễn, để lại một vết máu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đau đến nhăn mặt. Da thịt cô trắng vô cùng, vết máu kia uốn lượn chảy từ hai gò má cô, chảy xuống cổ rồi bị che lấp bởi tóc đen xõa ở bờ vai.
Vừa thê thảm vừa xinh đẹp đến cực điểm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố giãy dụa lui về sau lại đụng vào một cái bàn.
"Yên tầm, tôi sẽ để cô chết một cách rất thống khổ."
Vậy thì cảm ơn cô nhé.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt phát sáng.
Đoạn Trân phóng khoáng nói: "Cô còn lời nào muốn trăng trối không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn giơ tay hỏi, "Dị năng của cô làm sao mà có được vậy?"
Đây là chuyện khiến Nghê Dương đau đầu hết ba ngày.
"À, cô sẽ phải chết vậy thì để cô chết trong minh bạch!"
Cô ta sai binh sĩ vũ trang xách hết những người trong phòng ra ngoài cho zombie ăn. Trong nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn lại hai người Tô Nhuyễn Nhuyễn và Đoạn Trân.
Đoạn Trân thực sự là đã kiềm chế quá lâu. Cô ta rất muốn khoe khoang.
Đoạn Trân dương dương đắc ý nói ra cô ta lừa gạt số ba để giết Trương Chí Hạo ra sao, sau đó còn nói ra một bí mật động trời.
Đoạn Trân vốn là một người phụ nữ có dã tâm. Nếu không thì sao có thể vừa coi trọng một người đàn ông vừa cấu kết với một người đàn ông khác chứ? Hơn nữa còn đều là những kẻ mạnh nhất [làm gì có người nào]!
Bí mật về tinh hạch của Hoắc Bì đã bị Đoạn Trân phát hiện. Đoạn Trân cho rằng, nếu tinh hạch có thể khiến dị năng mạnh thêm, có phải cũng có thể kích phát dị năng hay không?
Đoạn Trân đã chịu đựng cảm giác bị những tên đàn ông này giày vò đủ rồi. Cho dù chết, cô ta cũng phải thử một chút!
Cho nên cô ta câu dẫn tên số ba, sai anh ta đi giết Trương Chí Hạo, mang tinh hạch về cho cô ta.
Ngày ấy Đoạn Trân cầm được tinh hạch rồi, vẫn chưa ăn. Cô ta còn đang do dự.
Cho đến khi Hoắc Bì chết, sự do dự của Đoạn Trân mới biến mất.
Cô ta biết, Hoắc Bì chết rồi thì núi dựa của cô ta cũng không còn nữa. Nghê Dương tuyệt đối không giữ lại cô ta. So với việc một lần nữa biến thành sủng vật, không bằng liều mạng một lần.
Đoạn Trân ăn viên tinh hạch kia, cô ta đau đến mức lăn lộn trong phòng một ngày một đêm, sang ngày thứ hai, cô ta phát hiện mình có được dị năng.
Cô ta có dị năng rồi.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Trân chính là sai người chuyển hết vật tư trong nhà kho, sau đó tập hợp các binh sĩ vũ trang, hình thành cục diện giằng co với Nghê Dương.
Đoạn Trân xinh đẹp, lại biết nói chuyện, bình thường những lúc Hoắc Bì ngược đãi các binh sĩ vũ trang, cô ta còn an ủi bọn họ. Các binh sĩ vũ trang không rõ chân tướng rất nghe lời cô nói, đi theo cô.
"Cô có biết tại sao dị năng của tôi vì sao lại mạnh như vậy không?"
Đoạn Trân xòe tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối đất cứng rắn, khác hoàn toàn với cái loại đất vừa chạm đã vỡ vụn của Trương Chí Hạo.
Hai mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh, hỏi có thể làm cho cô một hình nộm Elsa được không.
Đoạn Trân tức giận cự tuyệt.
Đoạn Trân hất mái tóc dài bồng bềnh, rũ một lớp bụi xuống, sau đó tiếp tục kể những chiến công lừng lẫy của mình.
"Khu Dầu Thô đưa đến hai dị năng giả hệ thổ cho tôi. Đây chính là thứ tôi dùng toàn bộ vật tư đổi được."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Cho nên cô lấy tinh hạch của hai dị năng giả kia?"
"Đúng vậy."
Đoạn Trân không e dè, thậm chí còn lấy làm tự hào.
"Mấy tên đần khu Dầu Thô kia còn vọng tưởng muốn dùng hai dị năng giả kia để khống chế tôi. Thật là quá ngây thơ."
Vì có được dị năng, Đoạn Trân không từ thủ đoạn, coi mạng người như cỏ rác.
"Cô có biết, dị năng giả nhiều như vậy, sau khi chết, tôi làm cách nào bổ sung thêm dị năng giả mới không?"
Đoạn Trân cực kỳ hưng phấn, 'mưa xuân' bay tứ phía.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác lắc đầu không biết, hơn nữa cô bị cô ta bóp cổ khiến cho có chút ngạt thở.
Phiền cô mạnh thêm chút nữa, để tôi chết một cách thông khoái đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa cổ đưa về phía tay Đoạn Trân, đồng thời nhắc nhở Đoạn Trân: Nhân vật phản diện thường chết do nói nhiều.
Nhưng nhân vật phản diện Đoạn Trân không thèm nghe lời khuyên của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nói: "Nếu không cô giết tôi trước đi rồi nói tiếp?"
Đoạn Trân đột nhiên buông tay ra, che miệng cười ha ha, nói tiếp âm mưu của mình.
Biện pháp mà Đoạn Trân nghĩ ra cũng giống Hoắc Bì. Nhưng cô ta ác hơn Hoắc Bì. Cô ta nhốt zombie vào trong nhà kho. Đoạn Trân sẽ chọn những binh sĩ vũ trang thân thiết trong khu Than Đá, giam họ và người thân của họ cùng một chỗ. Xác suất dị năng được kích phát cao hơn nhiều so với việc Hoắc Bì đẩy người vào trong đám zombie.
Không màng sống chết.
Bởi vì cho dù chết, chỉ cần kích phát được dị năng, trong đầu sẽ ngưng kết được tinh hạch. Cho nên dù còn sống hay đã chết cũng chẳng sao cả.
Nếu là dị năng hệ thổ, Đoạn Trân sẽ giữ lại cho mình. Nếu là dị năng khác, Đoạn Trân sẽ để cho những binh sĩ vũ trang. Có thể sở hữu dị năng, những binh sĩ vũ trang không rõ sự tinh kia càng muốn đi theo cô ta.
"Cô thật là không biết xấu hổ."
Đoạn Trân tỏ vẻ cô ta còn có thể không biết xấu hổ hơn.
"Tôi sẽ treo thi thể của cô ở trên bức tường, để cho Nghê Dương nhìn kĩ một chút, kết quả của việc đối nghịch với tôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, cô muốn mặc váy màu hồng phấn rồi mới treo, còn phải tìm một góc mà có thể tôn lên sườn mặt hoàn mỹ của cô. Tốt nhất là mỗi ngày di chuyển ba lần, di chuyển theo tia sáng.
"Ngu xuẩn!"
Đoạn Trân tức giận mắng, dùng sức bóp cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn, Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn trắng mắt, mò mẫm cầm đĩa thịt kho tàu phía sau, rồi bình thản nhắm mắt lại.
Ôi! Cuộc sống mà, chỉ như thế thôi, vừa mới mở mắt, nhắm mắt một cái, đã đi hết đời! Đến đây! Thoải mái đi!
"Rầm" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đá ra. Đoạn Trân còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy phía sau mình tê rần. Cô ta hơi nghiêng đầu, qua kính cửa sổ, nhìn thấy sau lưng mình cắm một chiếc rìu.
Cái rìu kia được giữ gìn vô cùng tốt, giống như mới. Nhưng nó cũng cực kì sắc bén, cắm sâu vào lưng Đoạn Trân.
Đoạn Trân há to miệng, tay đang bóp cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng buông ra. Cô ta quay đầu, nhìn thấy Lục Thời Minh đang đứng ở cửa. Người đàn ông đeo ba lô hơi cũ, tóc đen tán loạn, bên chân là một con cún con mập mạp.
Đoạn Trân đau đớn kêu lên một tiếng, nhét vào miệng một viên tinh hạch. Dị năng của cô ta tăng vọt, rìu nhỏ bị cô ta rút ra. Vết thương trên lưng cô ta bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại.
Đây chính là lợi ích mà tinh hạch cùng hệ mang lại. Không chỉ có thể giúp dị năng mạnh lên, vào thời khắc mấu chốt còn có thể làm lành vết thương.
"Lục Thời Minh? À."
Đoạn Trân liếc nhìn Lục Thời Minh yếu ớt như gà, vũ mị liếm liếm ngón tay, "Anh cho rằng anh có thể giết được tôi sao?"
"Ồ?"
Người đàn ông mặc bộ đồ rằn ri đươn bạc, phía sau là cửa kính bị phá tan. Những mảnh kính vỡ kia rơi đầy đất. Người đàn ông kia cứ như vậy giẫm lên mảnh thủy tinh, xoay người nhặt cái rìu bị Đoạn Trân ném đến bên chân mình, sau đó lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt cán rìu.
Đoạn Trân cười lớn, phóng ra dị năng.
Đối phó với tên yếu đuối như vậy, cô ta thắng chắc rồi!
Chỗ Lục Thời Minh đang đứng bỗng nhô lên một lớp đất đá bao quanh hắn. Đó là nấm mồ mà Đoạn Trân tạo ra cho Lục Thời Minh.
Chà, không chịu nổi một kích,
Đoạn Trân quay đầu, vươn tay về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Đúng lúc quá, tôi đây để hai người uyên ương đoàn tụ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ tỏ vẻ không muốn đâu, không muốn đâu, cô còn đang sợ hãi mà~
"Răng rắc răng rắc..."
trên nấm mồ đột nhiên xuất hiện một cái khe, sau đó "Cạch" một cái, toàn bộ đều nát. Đoạn Trân quay người, trừng lớn mắt.
Không thể nào, chuyện này không thể nào!
Tường đất của cô ta sao có thể dùng một cái rìu bình thường mà phá vỡ được! Ngay cả đạn cũng không bắn xuyên qua được!
Đoạn Trân không tin, một lần nữa tấn công Lục Thời Minh. Người đàn ông tay cầm rìu, ung dung đi tới. Đoạn Trân giống như nổi điên nuốt sạch hai viên tinh hạch cùng hệ. Dị năng của cô ta giống như nước nóng sôi trào.
"Tao muốn chúng mày chết hết đi!"
Đoạn Trân nhanh chóng lớn mạnh thêm, dị năng bay loạn, cả căn phòng trong nháy mắt biến thành phế tích. Lục Thời Minh cong môi cười một tiếng, phá vỡ từng lớp từng lớp tường đất, chầm chậm đi qua tầng lầu đang sụp đổ.
Đoạn Trân dử dụng dị năng quá mức, cả người như quả bóng xì hơi. Cô ta thở hồng hộc dừng lại, nhìn đống tường đất tro bụi màu vàng trước mắt.
Lúc này, chết rồi nhỉ?
Một chiếc rìu từ trong đống cát bụi màu vàng phá vỡ đất đá bay ra, chém lên đầu Đoạn Trân. Mặt Đoạn Trân hiện lên vẻ không thể tin được. Cô ta thì thầm, "Không được, tinh hạch của ta, tinh hạch của ta."
Đoạn Trân còn chưa chết, cô ta trừng lớn mắt, sắc mặt cực kỳ dữ tợn. Lục Thời Minh chán ghét liếc cô ta một cái, khéo léo rút rìu ra, khiến Đoạn Trân máu thịt mơ hồ. Dây leo vui vẻ nuốt chửng tinh hạch của Đoạn Trân, quay lại cọ cọ lấy lòng Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh cầm theo rìu, đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô gái nhỏ mặt đầy bụi đất ngay cả mắt cũng không mở ra được. Lục Thời Minh đưa tay, mạnh mẽ bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chật vật mở to mắt, nhìn thấy Lục Thời Minh cả người đầy máu. Người đàn ông toàn thân sát khí, cả người đầy mùi máu tươi. Đôi mắt kia giống như kẻ điên khát máu, khác hẳn dáng vẻ ngày thường. Hắn cúi người, tóc đen ướt mồ hôi, ngữ khí trầm thấp, ôn nhu đến cực điểm, tựa như ác ma.
"Nhuyễn Nhuyễn thích không? Hửm?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn buồn bã, không muốn nói chuyện, thế nhung người đàn ông kia bóp mặt cô càng lúc càng mạnh, nhất định phải nghe cảm tưởng của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, "Anh thật là phiền!"
Một rìu là có thể giải quyết xong chuyện mà cứ phải khoe khoang. Hết lần này đến lần khác còn phải đẹp trai đến như vậy. Eo thì nhỏ, lúc xoay người bỏ đi còn soái đến như vậy.
Lục Thời Minh sững sờ, sau đó đột nhiên cười to, rồi bỗng cắm rìu nhỏ vào cái bàn sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn, sắc mặt trầm xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức hu hu khóc, "Em mới phiền, hu hu hu..."
-----------------------------------------------
từ chương 21 trở đi sẽ không tách thành 2 phần nữa nhé mọi người, như thế đông nghĩa là thời gian ra chương sẽ dài ơi là dài luôn, dài như cái chương truyện á =)))