Edited by Bà Còm
Thiên Hòa Đế nhìn Tạ Hộ chằm chằm, thật lâu sau cũng chưa thốt lên được tiếng nào. Lời đề nghị của Tạ Hộ đưa ra, nếu nói là nàng ác độc, nhưng thật ra chỉ cần ngài đáp ứng thì chẳng khác nào nàng đã cứu giúp toàn bộ Thẩm gia không phải chôn chung với Thẩm Diệp; nhưng nếu nói nàng nhân từ, ngay cả móc mắt rút lưỡi xử tử lăng trì nàng đều thản nhiên nói ra, thậm chí còn nghĩ đến để người Thẩm gia tự tay hành hình Thẩm Diệp để dời đi oán giận. Thiên Hòa Đế không thể không công nhận, phương pháp xử trí này của Tạ Hộ đích xác thích hợp hơn nhiều so với việc vô duyên vô cớ tiêu diệt toàn bộ Thẩm gia -- -- Rốt cuộc Định Quốc Công phủ cũng coi như là thế gia trăm năm, nếu thật sự động thủ diệt trừ thì không khỏi để lại cái nhìn "qua cầu rút ván" cho thế nhân; nhưng nếu chỉ giết một mình Thẩm Diệp theo cách này, tội danh kia không những có thể đa dạng hóa, thậm chí còn có thể viết thành sách. Mà có vết xe đổ của Thẩm Diệp, người Thẩm gia cho dù biết một chút gì cũng không dám lộ ra, nếu dám lộ ra thì sẽ đồng tội xử quyết.
Thật đúng là một hòn đá ném chết mấy con chim, không thể chê vào đâu được!
"Phụ hoàng, biện pháp này của thần nhi, ngài... thấy thế nào?" Tạ Hộ bình tĩnh nói xong lời đề nghị kia, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệp cũng đang đồng dạng khiếp sợ.
Thiên Hòa Đế cẩn thận ngắm nhìn tức phụ đoan trang mà ngài chưa từng quan sát cho thật kỹ. Lúc trước ngài chỉ cảm thấy nàng ôn nhu hiền lương, cần mẫn chịu khó, đem tuổi xuân tốt nhất của nàng phụng hiến cho nhi tử, bèn cho rằng nàng là người tính tình mềm mại dễ bị người lợi dụng, còn lo lắng trong tương lai nếu đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Đại Hoàng tử, chỉ sợ vị nguyên phối phu nhân không xuất sắc như vậy sẽ kéo chân sau của hắn. Nhưng từ chuyện này nhìn lại thì ngài khẳng định ngài đã nhìn lầm, tức phụ này không chỉ thông minh xuất sắc ra tay quyết tuyệt, hơn nữa mọi chuyện đều suy nghĩ cho Hoàng thất.
Ngài là Đế Vương, dù cho nữ nhân ngài yêu bị người hại chết, nhưng ngài muốn trừng trị cả một thế gia lại không thể dùng lý do báo thù cho nữ nhân ngài yêu. Nói muốn tiêu diệt toàn bộ Thẩm gia, năm phần là thật năm phần là ép. Sau khi ngài biết được sự thật, ngài đã không khống chế được cơn bạo nộ trong lòng, muốn lôi Thẩm Diệp cùng toàn bộ người Thẩm gia giết chết ngay lập tức. Cách làm như vậy tuy nói là giải hận, nhưng lại sẽ dẫn phát ra một loạt phiền toái. Ngài đã làm Đế Vương nhiều năm như vậy, vô cùng minh bạch vấn đề xúc động là một chuyện, thỏa hiệp lại là một chuyện khác.
Cho nên trong sự kiện này, lời đề nghị của Tạ Hộ là cách giải quyết sáng suốt nhất: Giết chết Thẩm Diệp! Đe dọa Thẩm gia! Không có Thẩm Diệp, Thẩm gia chỉ là loài ruồi bọ mất đầu, ngoại trừ bay loạn bị người bài bố, cái gì cũng làm không được.
Thiên Hòa Đế rốt cuộc không trả lời, chỉ ném cây kiếm trong tay xuống đất, không nói một lời đi ra khỏi nhà giam chỉ có vài người. Lý Mậu đang canh giữ bên ngoài nhà lao tiến đến, tiếp nhận mệnh lệnh Thiên Hòa Đế truyền đạt. Sau khi cung tiễn Thiên Hòa Đế và Tạ Hộ rời khỏi, liền ra hiệu cho mấy tiểu thái giám ẩn mình trong bóng tối, cầm trong tay công cụ sáng loáng khom người đi vào bên trong nhà lao.
Một lát sau, từ trong phòng giam truyền ra tiếng tru như dã thú... Bắt đầu từ lúc này cũng chỉ có thể nghe được tiếng tru mà thôi...
Thẩm Diệp bị kết án mấy chục tội danh, chỉ cần đó là tội danh luật pháp có thể nghĩ đến. Dĩ nhiên hắn không thể sống nổi, mà Thiên Hòa Đế cũng hạ mật chỉ, muốn người Thẩm gia ở pháp trường giám hình. Giám trảm quan lén dạy dỗ mọi người Thẩm gia phải dùng hành động để chứng minh trong sạch. Người Thẩm gia chỉ là thoáng do dự một lát, sau đó bèn có người đầu tiên xông lên hình đài, cắt một miếng thịt trên người Thẩm Diệp đã bị dây thừng trói thành bánh quai chèo... thế là chung quanh một mảnh huyên náo, người Thẩm gia nối liền không dứt tiến lên hình đài, xẻo một miếng thịt xong liền vội vàng đi xuống gặp giám trảm quan lãnh thẻ bài lương dân, sau đó mặt xám mày tro rời hình trường không dám liếc mắt một chút về phía hình đài máu chảy thành dòng.
Cơn ác mộng này khẳng định sẽ theo bọn họ cả đời, làm cách nào cũng rửa không sạch bàn tay tàn sát thân nhân kia.
Tạ Hộ không biết kết cục như vậy có thể làm Thẩm Hấp buông xuống cừu hận trong lòng hay không, chỉ là lẳng lặng chờ đợi ngày phu quân khải hoàn trở về.
*Edited by Bà Còm*
Sau khi Thẩm Hấp đi Lộc châu bèn gởi về hai phong thư, đều là kể việc đánh hải tặc thập phần thuận lợi. Thủy sư Trương Lương rất lành nghề về kỹ thuật tác chiến trên biển, có ông ta làm Phó Thống soái thì thật ra cũng không còn chuyện gì cho Thẩm Hấp phải lo. Thẩm Hấp chỉ cần ở đó có mặt điểm danh, chờ Trương Lương đánh thắng trận thì cùng ông ta khải hoàn trở về lĩnh thưởng là xong.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được, Thiên Hòa Đế đã quyết định xong rồi. Cứ so với chuyện trước đây khi Tam Hoàng tử lãnh binh đi đánh Bắc Đường, đó chỉ là ý của lão tướng quân đưa ra muốn mang Tam Hoàng tử đi theo, tuy Thiên Hòa Đế không tán thành nhưng cũng không lay chuyển được Tam Hoàng tử chủ động xin ra trận; nhưng lúc này Đại Hoàng tử đi Lộc châu lại là hai loại tình huống hoàn toàn bất đồng, lần này là do chính Thiên Hòa Đế đích thân chỉ định Đại Hoàng tử ra trận, chờ đến khi Đại Hoàng tử chiến thắng trở về, không phải chỉ có phong Vương mà sợ rằng... chính là muốn sắc phong Thái Tử.
Sau khi Thẩm Diệp bị xử cực hình, Tạ Hộ thường xuyên dẫn Khang Ninh vào cung đi thăm Đế Hậu, cũng biết chuyện Nội Vụ Phủ đã ngầm chuẩn bị điển lễ sắc phong Thái Tử. Người của Thượng Y Cục còn thừa dịp Tạ Hộ tới cung Hoàng Hậu thỉnh an đã đo thân cho nàng, chỉ nói là Hoàng Hậu muốn thưởng nàng xiêm y mới. Tuy không nói toạc ra nhưng nhóm nữ quan Thượng Y Cục cũng đều biết, đây là muốn lưu lại kích cỡ để may lễ phục cho vị Thái Tử Phi tương lai, bởi vậy hầu hạ càng thêm tận tâm tận lực.
"Thời điểm ta tiến cung sức khỏe cũng không tốt, lễ phục quá mức nặng nề căn bản mặc không nổi." Hoàng Hậu tựa lưng vào gối dựa, tinh thần dường như đã tốt hơn, vừa nhìn Tạ Hộ đang đo thân ở bên kia vừa nói.
Tạ Hộ cúi đầu mỉm cười, dựa theo yêu cầu của nữ quan Thượng Y Cục giơ tay ngang vai để nàng ta đo lường kích cỡ. Nhìn nữ quan trước mắt, Tạ Hộ bỗng dưng nhớ về kiếp trước -- Sau giờ ngọ giữa hè, lúc đó nàng được điều đến Ngự tiền hầu hạ mới có hai năm, chủ tử nhiễm phong hàn bèn nghỉ ngơi ở Nguyên Dương điện; chủ tử hiếm khi có được thời gian thanh nhàn liền nhớ tới Thượng Y Cục muốn đo thân; mà khi Triệu Tam Bảo hô người của Thượng Y Cục tới nơi, chủ tử lại cầm thước đưa cho Tạ Hộ bảo nàng đo người cho ngài; đó là lần đầu tiên sau khi Tạ Hộ được điều đến Ngự tiền hầu hạ lại dựa sát vào người chủ tử như vậy, gần đến nỗi hô hấp cũng có thể nghe, gần đến nỗi nghe thấy tim đập của nhau; lúc ấy, nàng không biết tâm ý của chủ tử đối với nàng, còn thầm nghĩ trong lòng, hóa ra Hoàng Thượng cũng có tiếng tim đập... Hiện tại ngẫm lại, kiếp trước nàng thật đúng là xuẩn ngốc!
Hoàng Hậu thấy nàng đang đo người đột nhiên lại bật cười, không biết nàng cười cái gì bèn hỏi: "Như thế nào, nhớ tới chuyện gì vui hay sao?"
Nữ quan Thượng Y Cục đã đo kích cỡ xong liền khom người cáo lui. Tạ Hộ đi đến ngồi trên cái đôn đặt trước giường La Hán của Hoàng Hậu, cười nói: "Vâng, thần nhi nhớ tới một chút chuyện khi mới quen Đại Hoàng tử."
Hoàng Hậu cảm thấy hứng thú đối với chuyện bát quái này, ngay lập tức muốn nghe Tạ Hộ kể lại làm sao nàng cùng Thẩm Hấp quen biết rồi yêu nhau. Tạ Hộ bất đắc dĩ, đành phải bắt đầu từ một đời này từ từ kể ra.
Một đời này, nếu không phải vì phu quân chủ động, có lẽ nàng còn chưa hiểu rõ tâm ý chân chính của mình. Nếu không nhờ chuyện xấu hổ khi nàng mới gặp Thẩm Hấp liền quỳ, không nhờ Thẩm Hấp ở thanh lâu cứu giúp, hai người họ ở một đời này có phải cũng sẽ bỏ lỡ nhau hay không?
*Đăng tại Wattpad*
Ở trong cung từ sáng cho tới chiều mới về, hiện giờ phu quân không có ở nhà, Tạ Hộ dứt khoát cho Khang Ninh ngủ bên người nàng mỗi ngày. Một đêm nay không hiểu sao nàng lại nằm mộng rất nhiều: mơ thấy lũ lụt, mơ thấy thuyền buồm, mơ thấy rất nhiều người kêu cứu... Sau đó, nàng từ trong mộng bừng tỉnh, phát giác thân mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tạ Hộ từ trên giường ngồi dậy, ngoài cửa sổ mưa to tầm tã. Nàng phủ thêm áo ngoài, đi đến trước cửa sổ phía tây đẩy ra, thấy bên ngoài đã bắt đầu hừng đông. Hạt mưa đánh vào đình viện phát ra tiếng vang rào rào, hoa cỏ lá cây trong vườn bị gió thổi liêu xiêu, thật giống như hình ảnh chiếc thuyền buồm lắc lư trên biển trong cơn ác mộng của nàng, hiện ra trước mắt không thể nào xóa được.
Một tiếng sấm sét vang lên, Khang Ninh đang ngủ say dường như bị giật mình, ở trên giường phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Tạ Hộ đi qua, ở bên cạnh hắn vỗ về trong chốc lát hắn mới lại ngủ thật say.
Một đêm nay không cách gì ngủ được, Tạ Hộ lại lấy thư nhà Thẩm Hấp gửi về mở ra xem. Chữ viết trong thư vô cùng cứng cáp giống như con người của chàng, vừa vững vàng lại vô cùng bá đạo. Ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve bức thư, dựa theo tin tức trong thư thì chỉ cần thêm nửa tháng nữa là Thẩm Hấp có thể từ Lộc châu trở về. Trời biết quả thật thời khắc này nàng chỉ muốn được bay đến bên người phu quân.
Sáng hôm sau, Tạ Hộ dậy sớm chỉnh trang, đánh thức Khang Ninh cho hắn ăn điểm tâm. Sau đó, dựa theo ước định với Hoàng Hậu, hôm nay nàng lại tiếp tục vào cung.
Chỉ là đợi một hồi lâu cũng không thấy kiệu liễn trong cung tới đón, Tạ Hộ cảm thấy kỳ quái liền kêu tới quản gia trong phủ. Vị quản gia này chính là người trong cung đưa đến, nhân viên của Hoàng tử phủ có một nửa đều từ trong cung xuất ra.
Sau khi đi thăm dò một lúc lâu, quản gia trở về nói là đại môn xuất nhập cung đã bị đóng lại. Trong cung dường như đã xảy ra chuyện, Hoàng Thượng hạ lệnh cấm xuất nhập, phong tỏa cửa cung.
Tạ Hộ nghe xong quản gia bẩm báo bèn sốt ruột hỏi: "Có nói là phong tỏa trong bao lâu hay không? Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không có việc gì chứ?"
Quản gia nhẹ nhàng trấn an: "Lúc trước cũng đã từng phong tỏa cửa cung như vậy, phần lớn là hậu cung xảy ra chuyện, thường thường chỉ hai ba ngày liền bỏ lệnh cấm. Không nghe nói Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có chuyện gì."
Tạ Hộ gật đầu cho quản gia lui xuống.
Tuy nhiên, lại qua ba ngày sau mà cửa cung vẫn chưa mở, mấy ngày nay Hoàng Thượng cũng không thượng triều. Theo lý thuyết, sau khi vụ của Lạc thị giải quyết xong xuôi, Hoàng Thượng hẳn là đã hơi chút khôi phục. Mấy ngày trước nàng tiến cung thỉnh an ngài cũng thấy Lão nhân gia đang xử lý Quốc sự. Sao mấy hôm nay lại vô thanh vô tức bãi triều?
Nàng lại phái quản gia đi đến cửa cung tìm hiểu nhưng không hỏi thăm được chuyện gì. Cửa cung bị vây chặt như thùng sắt. Khi đi đến khung cửa nhỏ gõ cửa, người ra trả lời lại là gương mặt mới mẻ chưa bao giờ gặp qua. Đến lúc này, Tạ Hộ mới cảm giác được sự tình coi bộ đã nghiêm trọng.
Nàng phỏng đoán, trong cung nhất định đã xảy ra biến cố.
Nỗ lực hồi tưởng lại đời trước, ở đoạn thời gian này trong cung sẽ xảy ra chuyện gì? Đời trước khi nàng chưa vào cung, đối với chính sự hoàn toàn không để ý tới, cho nên chuyện nàng biết cũng rất có hạn. Chỉ có một lần cung biến duy nhất mà nàng biết đến chính là lần Túc Vương mưu phản, huyết tẩy cấm cung. Tuy nhiên hiện giờ phu quân còn chưa đăng cơ, vậy thì Túc Vương đi phản ai đây?
Bước chân đang dạo trong viện đột nhiên ngừng lại.
Một đời này tuy rằng Thẩm Hấp còn chưa đăng cơ, nhưng ai có thể nói lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để Túc Vương mưu phản đây chứ? Dù sao hắn phản huynh đệ cũng là phản, phản lão cha cũng là phản, bản chất có gì khác biệt? Hiện tại Hoàng Thượng có tâm lập Đại Hoàng tử làm Thái Tử, chuyện đi Lộc châu dẹp hải tặc bất quá chỉ là cái cớ dễ nghe để có lý do sắc phong. Mà khoảng thời gian trước, Hoàng Thượng đã từng bãi triều mấy ngày rồi mới khôi phục triều chính, nếu là lúc này trong cung có biến thì mọi người cũng không có khả năng mẫn cảm như vậy. Chỉ cần tranh thủ tốt thời gian thì kế hoạch Túc Vương muốn làm sẽ có thêm vài phần cơ hội...