Edited by Bà Còm
Thẩm Hấp cũng không ngờ trong thư phòng có người, đôi mắt sắc bén hơi hơi nheo lại, liền đối diện với một đôi mắt vạn phần hoảng sợ, tròng mắt đen bóng như hắc diệu thạch, đôi mắt to hơn so với người bình thường một chút, đen trắng rõ ràng, vừa nhìn liền cảm thấy trong suốt thuần mỹ. Đối diện với một đôi mắt nai tơ như vậy, cho dù Thẩm Hấp có tích tụ đại hỏa cũng phát không ra.
Tạ Hộ cuống quít đứng bật dậy, thật vất vả nhịn lại bản năng muốn quỳ xuống, thân thể có chút rúm ró đứng ngay tại chỗ không biết phải làm sao.
Chưởng quầy vốn đang thu dọn ở lầu ba, nghe thấy tiếng vội chạy xuống xem xét, ló đầu vào liền thấy Thẩm Hấp đứng ở cửa, thầm kêu một tiếng không ổn, cố giữ bình tĩnh tiến lên hành lễ, cười nịnh nọt nói: "Công tử không phải đã nói hôm nay đi cửa hàng ở thành nam sao? Tạ công tử tới đây muốn gởi muội muội ở thư phòng đọc sách chờ hắn, chuyện này..."
Tạ Hộ sợ tới mức mặt xám như tro tàn, Thẩm Hấp cảm thấy cô nương quá nhát gan, thở ra một hơi rồi phất tay nói với chưởng quầy: "Được rồi, ngươi cứ làm chuyện của ngươi đi."
Chưởng quầy thấy Thẩm Hấp không hạ lệnh trục khách hơi yên tâm, trao cho Tạ Hộ đang sợ hãi một ánh mắt xin lỗi, cũng không dám ở lâu, vội vàng xoay người đi xuống lầu.
Thư phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Hấp đi vào, Tạ Hộ lui bước né tránh, Thẩm Hấp cũng mặc kệ nàng, lập tức đi đến bên cạnh án thư đặt xuống hai tập cổ văn đang cầm trong tay. Thẩm Hấp thích sạch sẽ, mỗi lần vào nội thất liền phải lau tay, cho nên ở trong nội thất luôn treo một cái khăn sạch để hắn dùng. Thẩm Hấp đang muốn đi lấy khăn liền thấy một đôi tay nhỏ nhắn với ngón thon dài sạch bóng cầm khăn đưa tới trước mặt hắn, động tác lưu loát thuần thục giống như chuyện này nàng đã làm bao nhiêu năm nên thành thói quen.
Do dự một lát, Thẩm Hấp vẫn tiếp nhận chiếc khăn kia, vừa lau tay xong thì đôi tay nhỏ kia lại cung cung kính kính vươn ra, nhận lấy chiếc khăn treo chỉnh tề trên giá.
Thẩm Hấp vừa nhìn nàng vừa ngồi vào ghế dựa sau án thư, lúc này mới sực nhớ ra mình chưa lấy sách, đang muốn đứng dậy thì thấy thân ảnh nho nhỏ lại đi đến trước kệ sách. Thẩm Hấp nhíu mày lại, nghĩ rằng nàng muốn tự cho là thông minh nên hắn cảm thấy không hài lòng, chờ lát nữa sẽ lấy lý do này đuổi nàng ra ngoài, chính ngay lúc đó Tạ Hộ đã chọn hai quyển sách từ trên kệ đưa đến trước mặt hắn, Thẩm Hấp không khỏi sửng sốt một hồi lâu mới tiếp nhận.
Tạ Hộ lại cầm hai quyển sách lúc nãy hắn đặt trên án thư -- -- bộ Thông Giám Kỷ Sự tập ba và bốn -- -- quay lại nhón chân để vào ngay đúng vị trí trên kệ sách, mà hai quyển sách nàng lấy giùm hắn chính là tập năm và sáu của bộ này.
Thẩm Hấp cầm sách lên bắt đầu đọc. Nàng thực thông minh, chưa để cho hắn tìm được lý do để đuổi nàng ra ngoài, vậy tạm thời cứ quan sát xem nàng rốt cuộc muốn làm gì. Sau khi trưởng thành, bên người Thẩm Hấp không thiếu những cô nương muốn a dua nịnh nọt tìm mọi cách để dính vào hắn, nhưng nha đầu trước mắt coi bộ vẫn còn quá nhỏ tuổi.
Nếu cô nương này thực sự có mục đích thì nàng ta nhất định sẽ nói ra, Thẩm Hấp muốn chờ nàng không nhịn được tự mở miệng, nhưng hắn đã đọc hết một nửa quyển sách mà nàng vẫn như lão tăng nhập thiền mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cứ đoan chính đứng ở một bên, thật an tĩnh giống như không tồn tại.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hấp quan sát một cô nương, nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần, xiêm y không hoa lệ nhưng lại mang vẻ quý phái, gương mặt thanh tú, đôi mắt vừa to vừa dài, tròng mắt đen bóng kinh người, sống mũi cao thẳng thon gọn duyên dáng tinh xảo, khuôn mặt trái xoan, cánh môi gợi cảm nhưng lại không dày, chỉ đỏ hồng trơn bóng hợp với lứa tuổi, làn da cũng trắng hiếm thấy, hai bên cổ tựa hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh. Hắn cũng không biết cô nương này bao nhiêu tuổi nhưng vóc người không cao lắm, càng không có bất kỳ đường nét uốn lượn nào, ngoại trừ khuôn mặt khiến người kinh diễm thì dáng người quả thực "suông đuột" y như cọng giá đậu, ánh mắt của hắn lại quét thẳng xuống dưới, cảm thấy cô nương này có một đôi tay thật đẹp, ngón tay thon dài mượt mà, lòng bàn tay ánh lên sắc hồng nhuận, móng tay được chăm sóc thật chu đáo cũng giống như con người của nàng, nhìn rất sạch sẽ không dính bụi trần.
"Muội tên là gì?" Sau khi mở miệng hỏi ra câu này ngay cả Thẩm Hấp cũng giật mình, vì sao hắn lại mở miệng nói chuyện với nàng chứ?
Tạ Hộ giật mình, bước sang bên cạnh vài bước, quy củ đứng trước án thư của Thẩm Hấp, dùng thái độ gần như thành tâm cung kính đúng lễ trả lời Thẩm Hấp: "Hồi công tử, tiểu nữ tên Tạ Hộ, gia phụ là đích thứ tử của Quy Nghĩa Hầu, có một ca ca và một tỷ tỷ ruột. Hầu phủ chưa từng phân gia, ở nhà tiểu nữ đứng hàng thứ năm."
Trả lời chủ tử phải tường tận rõ ràng mạch lạc, đây là quy tắc của cung nữ hầu hạ Ngự tiền. Tuy nói hiện tại hoàn cảnh khác xa đời trước, nhưng Tạ Hộ một khắc cũng không dám quên. Mặc kệ sau này nàng còn có thể vào cung hầu hạ hay không, nhưng cẩn thận ứng đối với vị chủ tử này để không làm điều gì sai vẫn tốt hơn.
Thẩm Hấp nhìn bộ dáng cẩn thận của nàng giống như phải đối phó với đại địch, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, vì thế bèn dẹp luôn tâm tư muốn đọc sách, đặt sách trong tay lên án thư, hít sâu một hơi rồi lại hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Có tên tự chưa?"
"Hồi công tử, năm nay tiểu nữ mười một, sinh vào ngày sáu tháng chạp. Tiên sinh trong học đường của Hầu phủ đã chọn cho tiểu nữ tên tự, gọi là Du Ninh, ở nhà cha nương huynh tỷ đều kêu tên thân mật là A Đồng." Tạ Hộ làm hết phận sự báo cáo.
Thẩm Hấp nghe nàng nói một tràng dài như vậy không khỏi nheo mắt lại một lần nữa, chăm chú nhìn nàng một hồi lâu rồi mới vẫy vẫy tay nói: "Được rồi, muội tiếp tục đọc sách đi." Hắn thật sợ nếu tiếp tục hỏi nữa, nha đầu này sẽ đem toàn bộ gia quyến của Quy Nghĩa Hầu phủ tỉ mỉ liệt kê từng chi tiết, thật chưa thấy qua một cô nương nào như vậy, rõ ràng là chỉ muốn cùng nàng nói chuyện phiếm mà thôi, thế nhưng nàng một hai phải toàn bộ nói ra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, dường như sợ hắn không hiểu tường tận sẽ trách tội nàng.
"Sao ạ?" Tạ Hộ một lòng một dạ suy nghĩ kế tiếp chủ tử sẽ hỏi vấn đề gì, không nghĩ tới lại nghe được câu này, nhất thời không phản ứng kịp.
Thẩm Hấp thấy nàng trợn tròn cặp mắt to, miệng khẽ nhếch, bộ dáng xuẩn độn nhưng lại vô cùng đáng yêu khiến người đau lòng, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, thật muốn tiến đến nhéo yêu vài cái. Hắn dùng cằm hất lên ra hiệu về hướng tràng kỷ trước cửa sổ chính là chỗ lúc nãy nàng ngồi đọc sách, một quyển sách hình như đã đọc một nửa đang khép hờ đặt trên bàn trà: "Ta nói muội cứ tiếp tục đọc sách, không phải muội ở chỗ này chờ ca ca sao?"
Thẩm Hấp tốt tính nhắc lại một lần nữa, phòng ngừa nàng nghe không hiểu bèn nói rõ ràng hơn một chút.
Vốn tưởng rằng cô nương này sẽ thuận thế ngàn ân vạn tạ hắn, ai ngờ phản ứng kế tiếp của nàng lại khiến hắn ngạc nhiên một phen, chỉ thấy Tạ Hộ như thích bị loại bỏ hành lễ với Thẩm Hấp rồi nói: "Dạ, không được. Nếu công tử không có gì khác phân phó, tiểu nữ sẽ không quấy rầy. Tiểu nữ xuống lầu chờ là tốt rồi."
"..."
Thẩm Hấp không có ý kiến nhìn nàng, tiểu cô nương này tựa hồ như muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hắn, nói xong vội vàng hướng hắn hành lễ, cầm lấy quyển sách đặt trên bàn trà của trường kỷ vuốt phẳng rồi để lại vào kệ sách, sau đó liền không nhanh không chậm nện bước ưu nhã đi ra khỏi thư phòng.
Thẩm Hấp nhìn thoáng qua vị trí nàng để sách lại, tất cả sách trong thư phòng này đều do hắn tự mình sắp xếp, bởi vậy mỗi một quyển đặt ở chỗ nào hắn đều biết, nhìn nàng đặt đúng vị trí không sai một ly, hắn liền biết cô nương này rất tinh tế tỉ mỉ, trên người không có một chút hấp tấp nóng nảy mà ở độ tuổi nàng nên có, thật sự trầm ổn không giống một hài tử.
Nàng không muốn đọc sách chung với mình trong cùng một phòng chỉ sợ cũng vì cẩn thận, cho dù nàng tuổi còn nhỏ nhưng ở trong phòng với một nam tử khác đã thành niên, nếu bị người nhìn thấy thì tóm lại sẽ khó giải thích, nàng là người tính tình ổn thỏa.
Nếu nàng không muốn lưu lại thì Thẩm Hấp cũng không có đạo lý gì ép giữ, thấy nàng sau khi ra cửa còn thực săn sóc thay hắn đóng cửa phòng lại, Thẩm Hấp bèn thu hồi ánh mắt.
***
May mắn Tạ Thiều còn không phải quá vô lương tâm, đi không bao lâu liền trở về đón muội muội.
Tiến vào Thọ Toàn đường liền thấy muội muội nhà mình ngồi đoan chính uống trà trên ghế dành cho khách ở lầu một bèn nhìn thoáng qua chưởng quầy, chưởng quầy lắc đầu chỉ chỉ lên vị trí thư phòng trên lầu, Tạ Thiều dùng khẩu hình hỏi: Đã trở lại?
Chưởng quầy lại gật đầu, Tạ Thiều le lưỡi, đón Tạ Hộ đi đến trước mặt chưởng quầy cười nói: "Ta không quấy rầy Thẩm huynh, lần này làm khó chưởng quầy, Tạ Thiều ta ghi nhớ ân tình, sau này chúng ta thường lui tới."
Hôm nay chưởng quầy cũng cảm thấy thật xin lỗi vị tiểu cô nương dễ thương này, liên tục xua tay nói: "Hôm nay là ta sai, cứ tưởng rằng công tử đi thành nam, không ngờ lại quay trở lại, làm cô nương sợ."
Tạ Hộ cười nhẹ nhàng, trên mặt không hề lộ ra bất luận điểm gì không hài lòng, hành lễ với chưởng quầy rồi nói: "Chưởng quầy nói quá lời, là ta đến không đúng thời điểm."
Mọi người lại hàn huyên vài câu, Tạ Thiều đưa Tạ Hộ lên xe ngựa.
Tạ Thiều trộm nhìn thoáng qua sắc mặt muội muội nhà mình, thử hỏi: "Bị đuổi ra sao?"
Tạ Hộ không nói gì chỉ liếc hắn một cái, Tạ Thiều như hiểu ra, vỗ đùi nói: "Thẩm huynh kia cũng thật không hiểu phong tình, sao có thể đuổi một tiểu cô nương đáng yêu như muội muội của ta ra ngoài chứ? Đúng là hắn có tài có mạo, nhưng cũng không thể vô tình như vậy mà! Thật khiến người thương tâm có phải hay không? Không nói nổi!"
"Huynh ấy không hiểu phong tình đối với muội không phải khiến ca vui mừng nhất sao? Đỡ phải suốt ngày lo lắng muội trèo cao, hiện tại ở đây nói này nói nọ, mỉa mai muội à?" Thật ra trong lòng Tạ Hộ vẫn có chút giận dỗi Tạ Thiều, rốt cuộc hôm nay là hắn đưa nàng đến trước mặt chủ tử, may mắn không trêu chọc chủ tử tức giận, nếu nổi giận thì tương lai Tạ gia không chừng phải chịu tai ương. Cũng không biết trong đầu ca ca ngốc này chứa những gì, còn nói gì mà "không hiểu phong tình" nữa chứ, vậy mà cũng nói ra được.
Nhìn muội muội như vậy xem ra cũng đang giận dỗi không ít, Tạ Thiều lại cười làm lành an ủi: "Ai nha, muội cũng đừng để trong lòng. Thẩm huynh kia là người như vậy, đối với ai đều không nóng không lạnh, nhưng là kẻ có tài, có trí tuệ lớn, mà người có trí tuệ lớn thường giống nhau, đều không thân thiết như thế. Muội là tiểu cô nương có bị huynh ấy đuổi một lần cũng không sao."
Nhìn Tạ Thiều kiệt lực giải thích, Tạ Hộ có điểm bất đắc dĩ, thở dài, giọng điệu tựa hồ giận dỗi nói: "Nhưng muội còn chưa đọc xong sách đâu."
Thấy muội tử rốt cuộc đã thoát khỏi "Bóng ma bị đuổi ra khỏi cửa", Tạ Thiều cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, vỗ ngực nói: "Tính lên người của ta! Muội muốn đọc sách gì thì ca ca sẽ tìm cho muội, ta sẽ không nề hà có được hay không?"
"Muội muốn bộ Trâm Hoa tập của Thôi Thủy, huynh nghĩ cách tìm cho muội được không?" Tạ Hộ cũng không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này, dứt khoát thuận thể gạt qua một bên. Nếu cùng Tạ Thiều dây dưa với chủ tử, còn không chừng miệng ngốc của hắn lại phun ra lời đại nghịch bất đạo gì.
"Được ngay! Cứ để ta lo!"
Tạ Thiều đối với người một nhà trước nay đều rất hào phóng, tuy rằng nhận ra trong mắt muội muội có điểm cổ quái, biết ngay bộ Trâm Hoa tập gì đó khẳng định là không dễ tìm, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng ngay.
Tạ Hộ không có nói toạc ra, thật sự bộ Trâm Hoa tập của Thôi Thủy là nàng đọc được ở trong cung. Thôi Thủy là Trạng Nguyên đầu tiên sau khi Tân đế đăng cơ, Trâm Hoa tập là do sau khi hắn thành Trạng Nguyên mới viết, mà khi đó hắn không gọi là Thôi Thủy mà tên Thôi Tam Ngưu, Trâm Hoa tập cũng không phải tên này mà được đặt là Trầm Kha Lục, sau truyền vào cung mới bị nội phủ sửa tên. Nói cách khác, bộ sách này căn bản không có khả năng tìm được bên ngoài! Mặc dù tìm được cũng không phải tên này! Đúng là Tạ Hộ cố ý làm khó dễ Tạ Thiều mà thôi.
Hai huynh muội một đường nói chuyện, rất nhanh đã về tới Hầu phủ.