Edited by Bà Còm
Hai cô nương Tạ gia đều gả cho người không ai ngờ được. Tạ Tân là vì tình thế bắt buộc còn chưa tính, chỉ là Tạ Hành thật sự có điểm khiến người tiếc hận.
Nàng ta tự hủy danh tiết của mình, nhất định phải vội vàng gả, cho dù làm thiếp cũng sẽ không tiếc. Hành động này thật sự khiến trưởng bối Tạ gia khó có thể nuốt tiêu.
Từ nhỏ Tạ Hành đã được nuôi dưới danh nghĩa của Đại phu nhân. Đại phu nhân đối với nàng ta vô cùng chiếu cố, tựa hồ nuôi dưỡng theo thân phận của một đích nữ đại phòng. Hiện giờ Tạ Hành đến tuổi xuất giá, cho dù không hy vọng nàng ta có thể gả cho một thế gia hiển hách, ít nhất cũng phải được làm phu nhân chính phòng. Vậy mà nàng ta khen ngược, tùy hứng nhào vô nhà người ta. Nếu nàng ta bị người cưỡng bách, Đại phu nhân còn có khả năng thương tiếc nàng ta, thay nàng ta giải quyết cho chu toàn. Nhưng vừa nghe Tạ Hành tự mình nguyện ý, trưởng bối dù có tốt tính đến mấy cũng chịu không nổi. Đại phu nhân vô cùng tức giận, ngay cả của hồi môn cũng không chuẩn bị, chỉ tám gánh thôi cũng đủ rồi. Đại phu nhân giận dữ tuyên bố, ngươi gả đi làm thiếp, không thích hợp có nhiều của hồi môn.
Xác thật không thích hợp. Một thứ nữ, lại gả làm thiếp thị, đâu cần phải phô trương tứ phía.
Mà những điều đó còn chưa phải chủ yếu, càng làm cho Tạ gia không thể tưởng tượng được chính là, tân lang Lý Trăn lần đầu nạp thiếp dường như cảm xúc có chút không ổn định. Đến cửa hông Tạ phủ đón dâu cũng do đệ đệ Lý Lăng đi thay, nghe nói tân lang thật sự không muốn nạp thiếp thị này, trưởng bối trong nhà vội vã làm chủ, bị áp tới làm lễ bái đường, đến lúc động phòng cũng bị khiêng vào.
Bởi vì Tạ Hành làm thiếp nên Tạ gia cũng không có ai tham dự hôn lễ của nàng ta, chỉ phái hai bà tử và bốn nha hoàn theo làm của hồi môn. Vốn dĩ Tạ Ngọc muốn đi đưa gả, lại bị Tôn thị và di nương của nàng ta ngăn lại, nói Tạ Ngọc có phải cũng muốn học theo Tạ Hành làm thiếp cho người ta, cương quyết không cho Tạ Ngọc đi.
Lúc này Tạ Hành đã hoàn toàn đắc tội với Tạ gia, tương lai muốn trở về mẫu gia đều phải nhìn sắc mặt người trong nhà, xem Đại phu nhân có tha thứ cho nàng ta hay không.
Cũng phải giấu giếm thật bi thảm.
Bất quá Tạ Hộ không tốt tính đến nỗi đi tội nghiệp cho phận làm thiếp của Tạ Hành, càng chưa nói đến, đời trước Tạ Hành cũng phải làm thiếp, coi như là "trăm sông đổ về một biển".
Toàn bộ đầu hè Tạ Hộ đều ở trong phủ của Tạ Tân. Nhi tử Đản nhi của Tạ Tân rốt cuộc đã định ra đại danh, kêu là Hách Thiệu, đã qua một tuổi mà đầu vẫn tròn xoe. Hách Thiệu đã có thể nói vài từ, gọi cha và nương, còn kêu Tạ Hộ a di, sau đó từ ‘ăn’ là một chữ hắn yêu sâu sắc. Mở mắt ngủ dậy là kêu "ăn" ngay, sau đó cứ dụi đầu vào ngực Tạ Tân, còn lôi kéo muốn cởi áo Tạ Tân. Mỗi lần Hách Phong thấy đều có chút ăn dấm, thường nói tiểu tử này tương lai nhất định là tên hiếu sắc, sau đó bị Tạ Tân trừng mắt phạt ngủ trên nhuyễn tháp.
Tới giữa hè Tạ Hộ mới trở lại Hầu phủ. Mùa hè năm nay Tạ Ngọc cũng định thân, đối phương là đích Nhị công tử của Thái Thường Khanh gia. Định thân với đích thứ tử của quan to tam phẩm nên chuyện hôn nhân của Tạ Ngọc rõ ràng "nở mày nở mặt" hơn rất nhiều. Ngày tốt được định vào tháng ba sang năm, chờ Tạ Ngọc qua sinh nhật mười sáu tuổi thì sẽ xuất giá.
Vào tháng mười, Thẩm Tinh của Định Quốc Công phủ cũng xuất giá, gả cho đích trưởng tử của phủ Trấn Quốc Tướng quân. Để biểu hiện Tướng quân coi trọng tức phụ Thẩm Tinh, tiệc cưới được làm ở Định Quốc Công phủ trước, sau đó tân lang tân nương mới trở lại Tướng quân phủ hành lễ chính.
Quy Nghĩa Hầu phủ đương nhiên cũng được mời, tiến đến tham gia tiệc cưới của Thẩm Tinh.
Dọc theo đường đi, Hình thị yêu cầu Tạ Hộ và Vân thị đi cùng xe với bà. Hai mẫu nữ ngồi nghe Lão phu nhân dặn dò suốt một quãng đường, chủ yếu là nhắc tới phiên Tạ Hộ sẽ là cô nương Tạ gia phải xuất giá tiếp theo, kêu Vân thị phải mở to mắt ra mà chọn lựa, cho dù cần thắp đèn lồng cũng phải tìm cho Tạ Hộ một mối hôn nhân tốt.
Vân thị và Tạ Hộ đều hiểu tiêu chuẩn của "một mối hôn nhân tốt" trong miệng Lão phu nhân Hình thị chính là xem môn đình có hiển hách hay không. Vân thị không muốn nói thẳng mình không nghĩ đến việc đem Tạ Hộ gả cao, chỉ có thể căng da đầu đồng ý: “Con cũng muốn cho A Đồng gả tốt một chút, bất quá, nhị phòng chúng con cũng không tự tin, chỉ sợ người ta chướng mắt chúng con.”
Tuy chỉ nói vậy thôi mà đôi mày của Hình thị đã dựng lên: “Nói kiểu gì vậy? Oán trách ta bạc đãi nhị phòng các ngươi sao? Mặc kệ nói thế nào, Đồng tỷ nhi là đích nữ duy nhất còn sót lại của Tạ gia. Tân nương cũng là đích nữ mà gả qua loa như vậy, vốn dĩ lòng ta rất đau xót, hiện giờ đến phiên Đồng tỷ nhi, tuyệt đối không thể lại qua loa đại khái. Hơn nữa, Đồng tỷ nhi của chúng ta dung mạo như vậy, dáng người như vậy lại kết hợp với tài học, nếu là gả không tốt, ta có thể muốn cắt chức của ngươi, tự mình làm mai cho Đồng tỷ nhi.”
Vân thị liếc nhìn Tạ Hộ đang không nhịn được cười trộm. Bỗng nhiên Tạ Hộ được Hình thị đề cao như vậy, làm cho Vân thị có chút buồn cười. Bà nhớ rõ, khi còn nhỏ ai đó bị Hình thị mắng không ít, hiện giờ lại thay đổi rồi.
“Vâng vâng vâng, Lão phu nhân đừng lo lắng. Dứt khoát nghe lời Lão phu nhân chọn cho nha đầu này nhà thật tốt. Ngài cũng biết, tức nhi là người vô dụng, ánh mắt khẳng định không có kinh nghiệm như ngài, được ngài đích thân làm mai, đó là nha đầu này đã tu luyện phúc khí mấy đời.”
Vân thị nói ra một tràng làm Tạ Hộ lau mắt mà nhìn, cảm thấy thật như "kẻ sĩ ba ngày không gặp". Quả nhiên suốt ngày được lão cha của nàng hun đúc, lời nói ra cũng biết tiến thối rồi.
Hình thị hờn dỗi liếc mắt một cái, trêu ghẹo nói: “Đừng nghĩ lười biếng, cứ chọn cho kỹ biết không?” Nói với Vân thị còn chưa đủ, Hình thị lại không yên tâm dặn dò Tạ Hộ một chút: “Còn có ngươi, qua năm liền mười lăm rồi. Đã là đại cô nương thì hôn sự của mình cũng phải để tâm chọn lựa cho kỹ, đừng ngượng ngùng. Tiểu thư khuê các phải biết dè dặt là không tồi, nhưng đôi khi quá rụt rè thì thành yếu ớt, không có chút sức lực nào, đã biết chưa?”
“...” Tạ Hộ đối với lời dạy của Hình thị thật không biết nói gì, lại cũng thông minh không tranh cãi với bà, học theo bộ dáng Vân thị, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng. A Đồng đã biết.”
Hình thị lúc này mới vừa lòng buông tha hai mẫu nữ.
Xe ngựa lúc lắc, Hình thị trầm ngâm nhìn đôi mẫu nữ. Vân thị tuy rằng chỉ là thứ nữ của ngũ phẩm Tri Phủ gia, bất quá tính tình và dung mạo đều cực kỳ tốt. Khi vừa mới gả vào Hầu phủ, cũng bị Hình thị lăn lộn không ít, nhưng Vân thị trước sau vẫn đối với bà mẫu này rất kính cẩn. Nàng không giống đại phòng và tam phòng, "cho chút thuốc màu liền muốn mở phường nhuộm", đến mấy năm nay bọn họ đều nên trò trống, một đứa ỷ vào là đích trưởng tử tương lai được tập tước, một đứa ỷ vào Lão hầu gia thương yêu, hai phòng càng thêm không để bà vào mắt. Chỉ có nhị phòng này, gần đây cũng có hiện tượng thăng tiến, nhưng Vân thị và Tạ Cận vẫn rất cung kính với bà, còn Đồng tỷ nhi này, càng ngày càng hợp tâm ý của bà.
Dung mạo trổ mã mỹ lệ đến như vậy, nhưng trên người lại còn không có một chút kiêu căng gì, tính tình như thừa hưởng từ Vân thị, tương lai nhất định sẽ là một tức phụ nhi có thể khiến chủ mẫu vui vẻ. Trong xe ngựa ánh sáng tối tăm, mặc dù vậy cũng không thể làm mờ đi sự mỹ lệ của nha đầu này, dường như trên người nàng phủ một lớp kim phấn, vô luận ở hoàn cảnh gì, đều có thể khiến người liếc mắt một cái liền chú ý đến nàng ngay, sau đó bị hào quang tuyệt sắc mê hoặc, đắm chìm vào trong vẻ đẹp thuần khiết không có cách gì tự kềm chế.
Hình thị dám khẳng định, tôn nữ này nhất định là chỗ dựa của Tạ gia trong tương lai. Hình thị cứ thế mà mặc sức tưởng tượng.
*Đăng tại Wattpad*
Đích trưởng cô nương của Thẩm gia thành thân, người tới chúc mừng nối đuôi nhau không dứt, chỉ là xe ngựa thôi mà đã khiến cả con phố trước cửa Quốc Công phủ chật như nêm cối. Cuối cùng Quốc Công phủ phải phái một đám người ra cửa chào hỏi, sau đó khai thông mọi mặt thì các tân khách mới thật vất vả đi vào.
Tạ gia dựa vào phúc của Hình thị, mỗi lần tới Định Quốc Công phủ đều được đưa tới trước mặt Lão thái quân hành lễ. Lão thái quân coi trọng lễ nghi, đối với tiểu bối tới trước mặt hành lễ từ trước đến nay đều không keo kiệt. Tạ Ngọc dẫn đầu cùng Tạ Hộ và Tạ Xước tới hành lễ cho Lão thái quân, theo thường lệ được thưởng hai thanh kim đậu và kim hoa, khiến cho Tạ Xước mừng rỡ cười không khép miệng được.
Sau khi các cô nương lui xuống rời phòng, Lão thái quân sai nha hoàn thỉnh Hình thị vào nội gian, sau đó cho lui tả hữu, chỉ chừa lại hai lão tỷ muội ở trong phòng nói chuyện.
“Ngũ cô nương kia của nhà muội nhân phẩm thế nào?” Lão thái quân hôm nay là chủ khách, cũng không tiện nói chuyện quá lâu với Hình thị, vì thế liền đi thẳng vào vấn đề, không hàn huyên gì trực tiếp hỏi ra.
Hình thị ánh mắt sáng lên nói: “Đồng tỷ nhi đấy à, nhân phẩm tất nhiên là tốt, có chuyện gì?”
Lão thái quân nhướng mắt nhìn Hình thị, lại hỏi: “Xác thật là tốt hả? Vậy tại sao Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ lại ở trước mặt ta nói mấy lời kia?”
Hình thị không hiểu: “Mấy lời gì?”
“Chính là ba bốn tháng trước, Ngũ cô nương có phải bị bắt cóc hay không? Còn bị đưa vào hoa lâu?” Lão thái quân nói như thế.
Hình thị ngây ngốc: “Không có mà. Lão thái quân nghe ai nói? Đây không phải là bôi nhọ sao? Cho tới bây giờ muội không hề nghe nói Đồng tỷ nhi gặp chuyện như vậy. Cái con mụ lão phụ này, lần tới đừng để muội gặp bà ta!”
Hình thị tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thật ra cũng đánh thình thịch. Nếu chuyện này đã truyền tới tai Lão thái quân, như vậy chứng tỏ rất có thể tin tức này cũng đã truyền ra. Chuyện như vậy, nếu Đồng tỷ nhi đính hôn, chỉ sợ sẽ tạo thành không ít trở ngại, sự tình quan hệ tới tiền đồ của Tạ gia, Hình thị có thể không tức giận sao được?
Lão thái quân biết tính tình của muội muội, mở miệng khuyên: “Đừng vội phát hỏa, muội chỉ cần nói cho ta biết, chuyện này có hay không?”
Hình thị có chút chột dạ. Bà nhớ rõ ba bốn tháng trước Đồng tỷ nhi xác thật đã xảy chuyện, nhưng vì Tạ Cận cố ý giấu bà nên bà cũng không cách gì biết được. Nhưng ở trước mặt Lão thái quân vẫn muốn cố gắng giữ bình tĩnh, quyết đoán lắc đầu: “Căn bản không có chuyện này! Muội thay nha đầu kia bảo đảm!”
Lão thái quân là người thành tinh, thấy biểu tình của Hình thị liền biết trong lòng bà cũng không vững, lập tức liền minh bạch, cụp mắt xuống không nói chuyện nữa.
Lão thái quân lại cùng Hình thị ra khỏi phòng. Rốt cuộc Hình thị cũng không hiểu nổi Lão thái quân có ý gì: Muốn làm mai cho Đồng tỷ nhi hay là muốn cản trở việc hôn nhân của Đồng tỷ nhi?
Thật là không thể hiểu được.
*Đăng tại Wattpad*
Ở bên phía phòng khách phụ, Tạ Hộ ngồi đợi nhàm chán liền ra ngoài đi dạo hoa viên một chút. Hôm nay các cô nương tới đây đại đa số đều quay quần quanh tú phòng Thẩm Tinh xuất giá, Tạ Hộ và Thẩm Tinh cũng không có giao tình gì, cho nên cũng không tính tham gia náo nhiệt. Tạ Ngọc khẳng định là ở nơi đó, Tạ Xước nghe Tạ Ngọc nói trong hỉ phòng cũng phát bao lì xì bèn lập tức có hứng thú ngay, một hai phải đi theo Tạ Ngọc cùng xem tân nương tử.
Tạ Hộ đi dạo trong vườn, tính đến mặt hồ xem cá chép. Ai ngờ vừa đi ngang qua một núi đá giả đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào.
Tạ Hộ sợ tới mức định thét chói tai nhưng lập tức bị bưng kín miệng, thanh âm quen thuộc ở bên tai vang lên: “Đừng kêu, là ta.”
Chủ, chủ tử?