Chương 71: Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Ham muốn chiếm hữu

Phiên bản convert 11374 chữ

Edited by Bà Còm

Thẩm Hấp chắp tay sau lưng cứ thế đi vào. Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo không vào theo, chỉ đứng ở hai bên cửa. Mọi người trong phòng đều hướng Đại công tử hành lễ, Tạ Hộ cũng vội vàng ra đón, nhún chân phúc lễ với Thẩm Hấp. Thẩm Hấp duỗi tay đỡ nàng, sau đó mới quay đầu nhìn về phía hai vị ma ma hỏi: “Dương ma ma Triệu ma ma cũng đến đây à, Lão thái quân có gì phân phó sao?”

Dương ma ma tiến lên kính cẩn đáp: “Hồi bẩm Đại công tử, Lão thái quân sợ Thiếu phu nhân vừa mới nhập phủ chưa thích ứng, đặc lệnh chúng nô tỳ tiến đến Thương Lan Uyển giúp Thiếu phu nhân làm vài chuyện trong khả năng cho phép mà thôi.”

Thẩm Hấp trên mặt không gợn sóng, gật đầu nói: “À, ra là thế sao! Vậy làm phiền hai vị ma ma.” Quay đầu nói với Tạ Hộ: “Dương ma ma và Triệu ma ma là người đắc lực bên cạnh Lão thái quân. Nàng ở trong phủ có gì không hiểu thì cứ việc hỏi hai vị ma ma là được."

“Vâng. Thiếp thân nhớ kỹ, sau này không tránh khỏi phải phiền toái đến hai vị ma ma.” Lúc này Tạ Hộ mới trịnh trọng chào hỏi hai vị ma ma này. Lúc nãy Tang ma ma chỉ nói họ là ma ma chải đầu nấu nướng, tuy nàng cũng biết Lão thái quân không có khả năng đưa tới cho nàng hai ma ma chải đầu, chỉ là Tang ma ma nói như vậy thì nàng cũng đáp lại giống như thế. Hiện giờ chủ tử trở về nói rõ ràng, nàng đương nhiên phải cho người đắc lực bên cạnh Lão thái quân một ít mặt mũi.

“Không dám không dám, đều là bọn nô tỳ nên làm.”

Thẩm Hấp quay đầu nhìn về phía tứ "Mặc" đang quỳ trên mặt đất. Mặc Hương đưa ánh mắt mong chờ nhìn công tử nhà mình, trong mắt đong đầy giọt lệ lã chã chực khóc, dường như đang phải hứng chịu biết bao ủy khuất, chỉ chờ chủ nhân trở về chủ trì công đạo cho nàng ta.

Tạ Hộ len lén nhìn thoáng qua chủ tử, trong lòng thật ra cũng không nắm chắc. Nếu chủ tử buồn bực chuyện đêm qua mà không đứng về phía nàng lúc này, vậy thì nàng đã bị lỡ mất tiên cơ, tương lai nàng muốn bắt chẹt bốn nha đầu này sẽ không dễ dàng. Nàng gả vào chỉ làm được mỗi một việc là có thể hầu hạ chủ tử thật tốt, nếu việc này cũng bị bốn nha đầu kia chiếm đoạt, chẳng phải là nàng vào đây để ngồi không thôi à?

Thẩm Hấp dĩ nhiên biết nàng đang lén nhìn mình, thật ra hắn đã sớm đứng ngoài cửa, đúng ra là muốn nghe xem nàng có một chút tâm tư gì đối với hắn hay không? Đêm qua thấy nàng không nguyện ý khiến trong lòng Thẩm Hấp thật sự bất an, cho rằng nàng đối với hắn cũng không yêu thích như trong tưởng tượng của hắn. Nhưng vừa nãy hắn ở bên ngoài đã nghe rõ ràng, hóa ra nàng ghen tuông với Mặc Hương và các nha đầu kia. Mà biết được nàng ghen tị, đây chính là một chuyện khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Chuyện tối hôm qua khiến trong lòng Thẩm Hấp không vui cũng liền biến mất không thấy bóng dáng. Thẩm Hấp chăm chú nhìn nàng một chút, sau đó liền đi đến ghế thái sư ngồi xuống, tựa hồ như không tính hỏi tới chuyện này. Dương ma ma cùng Triệu ma ma liếc nhau, liền hồi bẩm Thẩm Hấp và Tạ Hộ, nói bọn họ theo sự phân phó của Lão thái quân còn phải đến chỗ Nhị phu nhân kiểm tra đối chiếu quà tặng lại mặt của Thiếu phu nhân cho ngày mai. Thẩm Hấp gật đầu liền cho bọn họ lui xuống.

Tạ Hộ suy nghĩ một hồi mới đi tới bên cạnh Thẩm Hấp nhẹ giọng nói: “Phu quân, lúc nãy thiếp thân cùng Mặc Hương đang thảo luận sau này nên do ai tới hầu hạ cuộc sống hàng ngày của phu quân. Thiếp thân từ nhỏ đã chịu mẫu thân hun đúc, làm thê phải biết "coi phu là trời", mọi việc hầu hạ phu quân phải tự tay làm lấy mới được.”

Tạ Hộ nói xong cũng không đợi Mặc Hương mở miệng, lại tiếp tục: “Mấy nha đầu này xác thật đã hầu hạ phu quân bảy tám năm qua, nhưng đó là vì thiếp thân chưa gả vào đây. Hiện giờ thiếp thân đã vào cửa, cuộc sống hàng ngày của phu quân vẫn nên giao cho thiếp thân đảm nhiệm. Không biết ý của phu quân thế nào?”

Thật ra từ lúc Thẩm Hấp vào cửa, Tạ Hộ liền biết mình nên hạ giọng. Bốn nha đầu này dù sao cũng đã hầu hạ chủ tử bảy tám năm qua, nếu chủ tử nhớ tình cũ thì nàng cũng chỉ có thể đứng nhìn. Bất quá nàng lại không muốn cái gì cũng không lên tiếng, cái gì cũng không hỏi đến, cứ phải mơ màng hồ đồ đem phần quyền lợi này đưa đến tay nữ nhân khác.

Kiếp trước nàng hầu hạ chủ tử đó là chuyện "thiên kinh địa nghĩa", kiếp này nàng cũng mang một bầu nhiệt huyết muốn hầu hạ chủ tử thật tốt. Nhưng nếu chủ tử không muốn thì nàng cũng không miễn cưỡng.

Tóm lại, hiện tại tâm tình của nàng vô cùng phức tạp. Nàng muốn cho bản thân thấy rõ tình huống cùng tình cảnh của nàng hiện giờ, nhưng đồng thời nàng cũng hiểu được nàng mới nhập môn mà đã nổi lên xung đột với nha hoàn bên người chủ tử là không lý trí biết bao nhiêu, nhưng nàng vẫn muốn làm.

Thẩm Hấp nghe Tạ Hộ nói xong, khóe miệng hiếm khi có một chút độ cong nhưng vẫn che dấu thật kỹ. Hắn nhìn thoáng qua đám Mặc Hương, nhớ tới lúc nãy Mặc Hương vô lễ với thê tử như vậy, chỉ sợ cũng vì ngày thường hắn quá phóng túng mà ra, trong lòng ẩn chứa tức giận, gật đầu nói: “Hết thảy liền làm theo lời phu nhân. Bốn người các ngươi sau này không cần vào phòng hầu hạ.”

Tạ Hộ thở ra nhẹ nhõm một hơi, trực giác cảm thấy lửa giận của chủ tử tựa hồ đã tiêu bớt, vẫn nguyện ý chống lưng cho phu nhân nàng đây.

Đám Mặc Hương như bị sét đánh, ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài. Trong lòng Mặc Hương không phục, nhưng cho dù nàng không cam lòng cũng không dám trước mặt công tử làm càn, ngày thường thái độ lạnh nhạt của công tử đối với các nàng ai lại nhìn không ra. Thật ra hôm nay nàng dám kiên cường trước mặt Thiếu phu nhân vừa vào cửa, chủ yếu muốn áp xuống khí thế của Thiếu phu nhân ngay lập tức để sau này Thiếu phu nhân không dám khắt khe với đám nô tỳ thiếp thân của công tử. Chỉ là các nàng không ngờ Thiếu phu nhân nhìn nhu nhược nhưng trên thực tế lại là người có tính tình cương ngạnh. Mặc Hương cũng chỉ muốn đánh cuộc mà thôi, nàng ta đã sớm biết công tử sẽ không giúp các nàng, nhưng cũng không ngờ công tử sẽ sảng khoái đáp ứng Thiếu phu nhân như vậy.

Hiện giờ khen ngược, mặt mũi không giữ được còn chưa nói, lại mất luôn thành lũy cuối cùng, bị đánh cho quân lính tan rã.

Bất quá, tinh thần cũng chỉ sa sút trong một lát, không bao lâu tứ "Mặc" liền nghĩ thông suốt. Tân phu nhân cũng thật quá sơ ý, vừa mới vào cửa chưa nắm vững được thói quen của công tử, thế mà đã muốn độc chiếm chuyện hầu hạ bên người. Đến một lúc nào đó xúc phạm công tử, vậy thì các nàng đã có kịch vui để xem rồi.

*Đăng tại Wattpad*

Đuổi đi tứ "Mặc" xong, Thẩm Hấp liền đứng dậy đi vào tịnh phòng không để ý tới ai. Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp cởi đai lưng ra, biết rằng lát nữa chủ tử sẽ không cần đi ra ngoài, liền kêu Triệu ma ma đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối, lại sai Hoa Ý và Trúc Tình đi theo Triệu ma ma hỗ trợ, cũng xem xét một phen quy củ dùng bữa của Quốc Công phủ cùng cách thức làm món ăn.

Thẩm Hấp từ tịnh phòng ra tới, ngồi xuống sau án thư trong tiểu thư phòng của nội thất. Tạ Hộ đã sớm chuẩn bị trà bánh dâng lên, Thẩm Hấp nhìn nàng một cái liền tiếp nhận nước trà uống một ngụm, cảm thấy vị trà này thật ngon, giống như trà bạc hà nhưng lại không phải là trà bạc hà. Tạ Hộ thấy chủ tử nghi hoặc lập tức tiến lên giải đáp: “Đây là trà bạc hà kim ngân. Thiếp thân bỏ thêm vài lát trà hoa chanh để tăng thêm vị.”

Tạ Hộ đứng không xa không gần bên án thư, đôi tay úp lên nhau, tư thái cung kính. Thẩm Hấp lại uống một ngụm, buông chén trà xuống mới gật đầu khen: “Không tệ.” Im bặt không nhắc tới chuyện lúc nãy.

Chủ tử không đề cập tới thì dĩ nhiên Tạ Hộ cũng sẽ không chủ động đề xướng. Chỗ này là tiểu thư phòng phía bên trái phòng ngủ trong gian nội thất của Thương Lan Uyển, Thẩm Hấp nếu muốn đọc sách chắc hẳn sẽ có thư phòng riêng, không chỉ có thư phòng, Tạ Hộ còn nhớ rõ chủ tử còn có một trúc lâu ở giữa sườn núi, vừa là trà thất cũng là thư phòng. Theo lý thuyết, chủ tử có thể thường xuyên đi tới những chỗ đó, chỉ là hôm nay chủ tử hình như cố tình không đi đâu cả, cứ ngồi tại nội thất này.

Thẩm Hấp mở sách ra, nhìn thoáng qua mâm điểm tâm, duỗi tay cầm một miếng đưa vào miệng, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Thẩm Hấp một tay lật sách, một tay lại cầm một miếng nữa, nhưng không phải đưa vào miệng mà giơ tay lên, đưa đến trước mặt Tạ Hộ đang đứng một bên mời mọc: “Nàng cũng nếm thử.”

Tạ Hộ sửng sốt, làm sao cũng không thể tưởng tượng được chủ tử sẽ nghĩ đến chuyện kêu nàng nếm thử, vừa muốn duỗi tay tiếp lấy lại thấy chủ tử đôi mắt rõ ràng vẫn dán vào quyển sách nhưng cánh tay duỗi ra hơi rụt lại: “Cứ ăn như vậy đi. Đừng để dính tay.”

“...”

Tạ Hộ lập tức mở to hai mắt mà nhìn một cách khó có thể tin được. Thẩm Hấp giơ tay nửa ngày cũng không thấy Tạ Hộ có động tác gì, buông sách xuống giương mắt nhìn nhìn nàng, lại quơ quơ cánh tay đang duỗi ra thúc giục: “Ăn đi chứ. Chẳng lẽ nàng ghét bỏ tay ta dơ?”

“Không, không, không, thiếp thân đâu bao giờ ghét bỏ.”

“Không chê thì ăn đi.”

“...”

Tạ Hộ có chút xấu hổ, nàng làm sao có thể ăn đồ trên tay chủ tử chứ? Bất quá, nếu chủ tử đã ban cho, vậy thì cho dù đó là độc dược nàng cũng đến nuốt xuống.

Thẩm Hấp dứt khoát đứng lên, đưa miếng điểm tâm trong tay vào miệng Tạ Hộ, ngón tay phớt nhẹ qua đôi môi ấm áp ướt át của nàng. Cánh môi của nàng thật mềm thật mọng, giống như một miếng đậu hủ non mịn màng vào miệng là tan, cảm giác tê dại xẹt qua đầu ngón tay của Thẩm Hấp, tựa hồ kích thích tiếng lòng của hắn. Loại cảm giác sảng khoái này thật sự quá mãnh liệt, ánh mắt Thẩm Hấp tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng đang ưu nhã nhấm nháp, cánh môi màu hoa anh đào lúc mở lúc đóng, Thẩm Hấp cũng không biết tại sao hắn đối với nàng khát khao đến như vậy, chỉ cần nhìn gần một chút liền cảm thấy khí huyết quay cuồng.

Chưa bao giờ Thẩm Hấp có cảm giác mãnh liệt như vậy trên người bất cứ nữ nhân nào khác. Nữ nhân khác đụng vào hắn sẽ làm cho hắn chán ghét và ghê tởm, mùi son phấn trên người bọn họ cũng làm hắn không thoải mái, giọng nói càng không thể nào dễ nghe bằng nàng... Tóm lại, Thẩm Hấp đúng là cảm thấy nha đầu này chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng làm hắn cảm thấy rất thích hợp.

Thẩm Hấp thật không rõ ràng lắm, đây là dục vọng làm hắn có cảm tình, hay là cảm tình mang dục vọng đến cho hắn. Tuy nhiên vấn đề rối rắm này có lẽ phải chờ đến khi nàng tự nguyện kết hợp với hắn thì mới có đáp án, bởi vì hắn cũng không xác định được sau khi mình thật sự có được nàng vẫn còn có thể giữ nguyên cảm giác ham muốn như vậy với nàng hay không? Nếu mất đi loại cảm giác này, vậy hắn nên sống chung với nàng như thế nào đây?

Cho nên nói hết thảy phải nên chậm rãi vẫn tốt hơn, ít nhất có thể để hắn nhận rõ tâm tư của mình, đối xử với nàng thật tốt không phải chỉ vì trách nhiệm.

Bất quá, trước khi vấn đề giữa bọn họ được thông suốt, hắn cũng không ngại thụ hưởng quyền lợi được nàng hầu hạ. Hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy đụng vào môi nàng, Thẩm Hấp rũ mắt xuống, trên mặt mang theo ý cười.

Tạ Hộ chỉ cảm thấy trên mặt bị thiêu đốt lợi hại, nàng chưa từng được nam nhân đút đồ ăn, đây là lần đầu tiên. Trên tay chủ tử tựa hồ mang theo hương tùng, tuy rằng thật nhẹ nhưng Tạ Hộ vẫn ngửi thấy. Nghĩ tới hành động thân mật của hai người, trong lòng Tạ Hộ kinh hoàng không thôi, lại một lần nữa thầm xác định, mình đoạt lại quyền lợi hầu hạ chủ tử thật quá chính xác.

Chỉ cần tưởng tượng chủ tử có khả năng đối đãi như vậy với người hầu cận khác, Tạ Hộ liền cảm thấy trong lòng như bị vuốt mèo cào qua, cực kỳ buồn bực. Vì thế nàng xác định mình thật sự không muốn để chủ tử thân cận với người khác như vậy.

Ai nói nô tài không có ham muốn chiếm hữu? Sự ham muốn chiếm hữu của nô tài cũng rất là mạnh mẽ đấy!

Bạn đang đọc Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa của Hoa Nhật Phi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!