Edited by Bà Còm
Thẩm Hấp lôi kéo tay Tạ Hộ đi đến thư phòng phía nam. Tạ Hộ phát hiện có vài người đang đứng trong thư phòng -- một người chính là vị nam tử trung niên với bộ râu dê nàng vừa thấy trong sân, bên cạnh là Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo, bên kia còn đứng một thiếu nữ dung mạo bình thường, dáng người cao gầy, trông như một nha hoàn, khoảng chừng mười lăm mười sáu, tuy tuổi nhỏ nhưng sát khí quanh thân lại không nhỏ chút nào, đứng chung một chỗ với Nhiếp Nhung có thể cảm thấy hơi thở có chút tương cận.
Khi bọn họ thấy Thẩm Hấp vào cửa, vốn dĩ đang đứng thoải mái đều thẳng người hành lễ với Thẩm Hấp. Thẩm Hấp vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tạ Hộ đưa nàng đến trước mặt mọi người, chỉ vào nam nhân trung niên với bộ râu dê giới thiệu: “Vị này chính là Hồ Tuyền Hồ Tổng quản, thay ta quản mọi việc trong phủ và ngoài phủ.” Nói xong lại chỉ Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo: “Nhiếp Nhung là hộ vệ, trong tay nắm mấy đội người nhưng bọn họ không ở trong phủ, hắn và Triệu Tam Bảo nàng đều đã gặp.”
Tạ Hộ gật đầu, không biết đột nhiên Thẩm Hấp lại giới thiệu với nàng những người này làm gì? Sau đó Thẩm Hấp nói với mọi người: “Vị này chính là phu nhân, sau này các ngươi thấy nàng như thấy ta. Nếu ta không có mặt, các ngươi gặp chuyện gì gấp có thể tìm phu nhân.”
Khi Tạ Hộ vừa tiến vào Hồ Tuyền liền đoán được thân phận của nàng, mặc tơ lụa lăng la, đeo vàng bạc châu báu, không những tỏa ra quý khí bức người lại còn có dung mạo tuyệt lệ. Hồ Tuyền đi đến trước mặt Tạ Hộ, dùng lễ văn sinh vái chào rồi tự giới thiệu: “Xin thỉnh an phu nhân, tiểu nhân là Hồ Tuyền, sau này nếu phu nhân có gì sai phái xin cứ việc phân phó. Tiểu nhân thay công tử chưởng quản mấy cửa hàng tơ lụa và châu báu, nếu phu nhân muốn dùng gì xin cứ tới nói với tiểu nhân.”
“Nếu vậy, xin đa tạ Hồ Tổng quản.” Tạ Hộ hơi mỉm cười gật gật đầu với Hồ Tuyền. Vị Hồ Tuyền này cũng là một diệu nhân, đúng là đang làm trò trước mặt lão bản chính quy, lấy cửa hàng của chủ tử để tạo ân tình. Chắc hẳn ông ta không thể ngờ, trong số các cửa hàng châu báu của lão bản nhà ông ta có hai cái là góp vốn chung với nàng đấy!
Lúc Tạ Hộ không cười đã được xem như một người đẹp hiếm có, khi vừa cười một cái thì Hồ Tuyền liền cảm thấy thư phòng tựa hồ sáng sủa hơn vài phần, trong lòng càng xác định phải "vỗ mông ngựa" thật tốt với vị phu nhân này mới được, bởi vì vị phu nhân này rất có khả năng chính là người trên đầu quả tim của công tử, sao có thể không hầu hạ cho tốt được chứ?
“Còn có tiểu nhân, phu nhân! Tiểu nhân tên Triệu Tam Bảo, về sau ngài có chuyện gì cũng cứ việc phân phó là được, tiểu nhân nhất định vì phu nhân "vượt lửa qua sông" không chối từ, tiểu nhân... ưm... ưm...”
Triệu Tam Bảo còn đang liên thanh đã bị Nhiếp Nhung bưng kín miệng, vóc dáng của hắn không cao bằng Nhiếp Nhung, tay chân cũng không dài như Nhiếp Nhung, bị Nhiếp Nhung kẹp lấy chỉ có thể giẫy giụa, căn bản không thể làm thân hình vững như Thái Sơn của Nhiếp Nhung động đậy một mảy may.
“Hồ Tổng quản, chờ lát nữa giao tất cả trương mục của Thương Lan Uyển cho phu nhân, còn có của hồi môn của mẫu thân, tất cả đều lấy ra giao cho phu nhân quản lý. Sau này ngươi chỉ cần thay ta quản lý một ít chuyện khác trong phủ cùng chuyện cửa hàng bên ngoài, còn sự vụ của Thương Lan Uyển không cần quản nữa.”
Hồ Tuyền vừa nghe công tử muốn phân chuyện quản gia trong tay ông ta giao cho phu nhân, nếu như những người khác khẳng định sẽ có cảm giác phản kháng -- rốt cuộc ai không hy vọng quyền lợi trong tay mình lớn hơn một chút đây chứ -- bất quá Tạ Hộ đã nhận xét về vị Hồ Tổng quản này thế nào? Vị Hồ Tuyền này chính là một diệu nhân! Không chỉ không có giận dỗi ngược lại mừng rỡ như điên liên thanh: “Công tử nhân hậu, lát nữa tiểu nhân liền đem toàn bộ sổ sách giao cho phu nhân. Phu nhân phải vất vả rồi! Tiểu nhân vừa nói gần đây nghe được hỉ thước kêu không ngừng, hóa ra thật là có chuyện tốt đã xảy ra.”
Tạ Hộ nhìn bộ dáng "ba hoa chích choè" của ông ta, đột nhiên nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo bên cạnh, chỉ cảm thấy phương thức nói chuyện của hai người này thật sự tương tự. Bộ dáng của Hồ Tổng quản lúc này giống y như bộ dáng Đại nội Tổng quản của Triệu Tam Bảo đời trước.
Thẩm Hấp tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của Tạ Hộ bèn giải thích: “Hồ Tổng quản là cữu cữu bà con xa với Triệu Tam Bảo, ngoại chất nhi trông giống cữu cữu. Khi gia đình Triệu Tam Bảo gặp phải nạn đói, hắn chạy tới kinh thành tá túc với Hồ Tổng quản.”
“...”
Cữu cữu của Triệu Tam Bảo mà! Hèn chi...
Nói xong, Thẩm Hấp lại chỉ vào nữ tử giống nha hoàn đang đứng bên cạnh Nhiếp Nhung trông như hai môn thần giới thiệu: “Nàng ta là đồ đệ do Nhiếp Nhung tự mình dạy ra, bình thường bảy tám nam nhân không đụng được vào người, khinh công cũng thực không tệ. Ta thấy bên người nàng không có nha hoàn nào lợi hại, nếu thật gặp chuyện thì dù cho bà tử có sức lực cũng không được việc, còn chưa bàn tới lòng trung thành. Sau này hãy để nàng ta đi theo bên người của nàng, có chuyện gì phát sinh cũng không sợ, nếu vô dụng thì cũng còn có thể dùng khinh công trở về báo tin.”
Thẩm Hấp vừa nói xong, không đợi Tạ Hộ phản ứng đã thấy cô nương kia duỗi thẳng lưng, quỳ xuống dập đầu cho Tạ Hộ: “Nô tỳ Đan Tuyết bái kiến phu nhân.”
Tạ Hộ đỡ nàng ta lên, nhìn Thẩm Hấp hỏi lại: “Nàng ta, thật sự để cho thiếp dùng sao?”
Thẩm Hấp thấy nàng khẽ nhếch môi, bộ dáng nôn nóng đáng yêu cực kỳ, cười nói: “Đúng vậy. Từ nhỏ nàng ta đã theo Nhiếp Nhung học võ công, khẳng định rất trung thành. Có nàng ta hầu hạ bên cạnh nàng, ta cũng có thể hơi chút yên tâm.”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy mũi có chút chua xót, phu quân đối đãi với nàng thật sự quá tốt quá tốt.
Rời thư phòng, Tạ Hộ liền dẫn Đan Tuyết đi giới thiệu cho Hoa Ý Trúc Tình và các nha hoàn khác. Các nha hoàn biết Đan Tuyết có võ công, một đám đều rất tò mò. Tính tình Đan Tuyết tương đối thẹn thùng, hiếm khi có dịp nói chuyện với nhiều người như vậy, mặt đỏ bừng ngay tại chỗ.
Buổi trưa, Thẩm Hấp ở trong phủ ăn cơm với Tạ Hộ. Thẩm Hấp phát hiện trên bàn có thêm hai phần món cay đỏ rực -- một phần là cá hấp với ớt miếng, còn một phần là gà hầm ớt, ngoài ra còn có ruột xào, nghêu sò hấp với trứng gà, cua chưng, lại thêm hai phần rau dưa theo mùa xào chay.
Thẩm Hấp nhìn bàn ăn có chút kinh ngạc, hướng về phía Tạ Hộ liếc mắt một cái, thấy Tạ Hộ đang đứng ở một bên lấy đĩa dấm. Bắt gặp Thẩm Hấp nhìn mình, Tạ Hộ lên tiếng: “Thiếp thích ăn cay nên kêu phòng bếp làm cả hai loại.”
Nói xong liền ngồi xuống, chủ động cầm một cái kéo nhỏ và một cây búa nhỏ đã để sẵn một bên, động tác thuần thục gỡ thịt cua cho Thẩm Hấp. Thẩm Hấp thấy nàng chỉ trong chốc lát đã gỡ xong càng cua và thịt trên mình cua, chỉnh tề đặt trên chiếc đĩa bạc đưa tới trước mặt phu quân.
Thẩm Hấp nhìn thịt cua trước mặt, hồi tưởng lúc xưa cũng chỉ có mẫu thân làm như vậy cho mình, nhưng cũng chỉ là khi còn rất nhỏ, sau đó mẫu thân đã trở nên không bình thường...
Tạ Hộ nhanh chóng lột xong hai con cua, phu quân ăn cua không thích uống rượu, cho nên một lần không thể ăn quá nhiều, vì thế Tạ Hộ chỉ gỡ hai con. Thấy Thẩm Hấp ăn xong còn có chút chưa đã thèm, Tạ Hộ rửa tay trong chậu nước lá trà Hoa Ý bưng tới, sau đó dùng một muỗng bạc nhỏ xúc gạch cua đặt trên chén cơm nóng hôi hổi. Gạch cua vàng óng đặt trên hạt cơm trắng phau vừa nhìn liền muốn ăn ngay.
Thẩm Hấp tiếp nhận chén cơm, đột nhiên nhìn Tạ Hộ mỉm cười. Nụ cười thập phần sáng lạn làm chúng nô tỳ hầu hạ trong phòng nhìn ngây người. Tạ Hộ nhìn thấy nụ cười này tim cũng đập loạn -- trong ấn tượng của nàng, đời trước chủ tử là người không thích cười, cho dù có cười cũng chưa chắc có nụ cười nào chân thành tha thiết như lúc này. Tạ Hộ không hiểu mình rốt cuộc làm cái gì mà có thể khiến phu quân cười thoải mái như thế, chẳng lẽ chỉ vì gỡ thịt hai con cua sao? Nếu đúng là như vậy thì phu quân cũng quá dễ hầu hạ!
Đôi phu thê từng người đều nghĩ tới chỗ tốt của nhau, trầm mặc ăn xong bữa cơm. Hai người đều không phải loại người nói nhiều, trong lúc nhất thời phòng ăn cũng chỉ có tiếng dùng cơm nhẹ nhàng, ở bên ngoài nghe thấy có lẽ sẽ có chút áp lực. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn qua bọn họ ở trên bàn cơm ăn chung với nhau thì ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng hài hòa -- Thẩm Hấp muốn cái gì, chỉ cần một ánh mắt là Tạ Hộ có thể lập tức đưa đến trước mặt, đâu vào đấy, căn bản không cần người khác nhúng tay, chỉ cần một mình nàng thôi là đã đủ rồi.
*Đăng tại Wattpad*
Ăn cơm xong, Thẩm Hấp cùng Hồ Tuyền và Nhiếp Nhung ra cửa.
Trước tiên Tạ Hộ chợp mắt trong chốc lát, nhưng giống như trong lòng có cái gì đó vướng bận nên không ngủ được, chỉ cần nằm trên giường đệm là trong đầu liền nhịn không được hồi tưởng chuyện thân mật đêm qua.
Trách không được mọi người đều nói, phu thê là người tiếp xúc với nhau thân mật nhất trên đời, đã là da thịt kề sát nhau như vậy còn có thể không thân cận sao? Nói đến cũng lạ, lúc đầu nàng thấy rất đau, đau đến mức "tê tâm liệt phế", chỉ cảm thấy phu quân giống như một con dao, mặc dù chỉ là một con dao đặc biệt cùn nhưng vẫn liên tục cắt nàng thật đau, rồi lại không chết được. Chỉ là sau vài lần, tuy nàng cảm thấy rất mệt, bất quá lại không còn đau chút nào.
Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, sau khi phu quân thân mật xong thì trên mặt lộ ra biểu tình thỏa mãn vô cùng. Nhìn thấy phu quân như vậy, Tạ Hộ cảm thấy cho dù mình vừa đau vừa mệt nhưng lại rất đáng giá.
Nếu đã không ngủ được thì Tạ Hộ dứt khoát ngồi dậy. Vốn dĩ muốn kêu Hoa Ý đem sổ sách Hồ Tuyền đưa tới cho nàng xem, vừa ra nội sảnh liền thấy mấy tiểu nha đầu tụm vào cùng nhau nói chuyện, thấy nàng ra tới liền vội vàng đứng lên. Đan Tuyết mặt mày đỏ bừng bị các nàng đẩy ra ngoài, Hoa Ý hoạt bát nhất vội khoe: “Phu nhân nhìn xem, Đan Tuyết mặc như vậy có xinh đẹp không?”
Lúc này Tạ Hộ mới chú ý Đan Tuyết đã đổi một thân áo ngắn màu hồng, phía dưới kết hợp với váy trăm nếp trắng thuần, búi tóc trên đầu cũng đổi thành song kế kiểu bình thường của tỳ nữ, bộ dáng này thoạt nhìn dịu dàng hơn nhiều, ít nhất đã không còn vẻ sát khí khi vừa thấy nàng ban ngày.
“Đúng thật là xinh đẹp nhưng có chút đơn giản. Trúc Tình, ngươi đi lấy cây trâm phượng trân châu tới đây cài cho Đan Tuyết, vậy mới đẹp hơn.”
Trúc Tình lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Đan Tuyết vừa nghe Tạ Hộ muốn cho đồ liên tục xua tay từ chối: “Phu nhân, không được đâu, nô tỳ tới hầu hạ phu nhân, "vô công bất thụ lộc", không dám thu quà của phu nhân.”
Tạ Hộ cười cười trấn an: “Đây cũng không phải là quà gì đâu, đây chỉ là giữ mặt mũi cho ta. Nếu ngươi ăn mặc khó coi, hoặc là trang sức trên người quá thuần tịnh, người ta sẽ cho rằng phu nhân ta đây đối xử khắt khe với các ngươi.”
Đan Tuyết chưa từng nghe qua lý do như vậy, nàng ta vốn không được mồm mép, lúc này càng không biết nói gì mới đúng, đối diện với thịnh tình của Tạ Hộ cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Thật ra Hoa Ý và Trúc Tình đều biết, từ trước đến nay Tạ Hộ là một chủ tử thưởng phạt phân minh, chỉ cần làm việc thật tốt, trung thành và tận tâm, trước nay không bao giờ thiếu chỗ tốt cho các nàng. Huống chi, Đan Tuyết là do Đại công tử phái tới bảo hộ phu nhân, các nàng đương nhiên phải làm tốt quan hệ thân giao.
Chỉ khi các nàng tạo được quan hệ ăn ý với nhau, vậy sau này khi phu nhân muốn phân phó làm việc thì mọi người mới có thể đồng tâm hiệp lực.
Đan Tuyết cũng chưa từng nghĩ tới mình bị phái tới hầu hạ phu nhân lại được đãi ngộ như vậy -- phu nhân ôn nhu thiện lương biết cách đối đãi hạ nhân, nha hoàn bên người cũng giống tính phu nhân, không hề xa lánh, không có cô lập. Đan Tuyết cảm nhận được mình chỉ cần an tâm làm tốt công việc của mình, không cần lo lắng nịnh bợ bất kỳ người nào. Từ nhỏ Đan Tuyết đã không miệng lưỡi, thậm chí có chút sợ hãi khi phải nói chuyện với người khác, cũng sợ bị người ta khi dễ; nhưng chính ở chỗ này dường như thật sự không có người nào sẽ khi dễ nhau. Đan Tuyết vốn dĩ hồi hộp vô cùng, rốt cuộc cũng đã thả lỏng.