Edited by Bà Còm
Thời tiết càng ngày càng chuyển lạnh, bọn nha hoàn có đứa túm tụm chơi đá cầu, có đứa ngồi ở hành lang sưởi ấm. Hoa Ý và Trúc Tình đang làm y phục mùa đông. Mấy hôm trước Tạ Hộ vừa thêu xong hà bao đã hứa trao cho phu quân, hiện giờ nàng nhàn rỗi bèn ngồi trên bàn đu dây đọc sách. Có nha hoàn đi tới bẩm báo Vân thị tới thăm nàng.
Tạ Hộ vừa nghe liền cao hứng cực kỳ, từ sau ngày lại mặt nàng đã có vài tháng chưa gặp Vân thị. Nguyên nhân một phần cũng do Vân thị dặn dò, nói không lễ không tết thì không cần vội vã về thăm, nữ nhân ở phu gia phải ổn định đời sống mới là đại sự cả đời, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ chạy về mẫu gia. Tạ Hộ vốn định chờ tới tháng chạp lại bàn với phu quân một chút để nàng tự mình mang lễ cuối năm bái kiến. Không ngờ lúc này mới tháng mười mà Vân thị liền đích thân tới thăm, làm sao không khiến nàng kinh hỉ cho được.
Tạ Hộ từ bàn đu dây đứng lên tự mình ra ngoài đón thì đã thấy Vân thị theo một bà tử dẫn đường vượt qua núi đá ở hoa viên vừa bước qua cửa thùy hoa của Thương Lan Uyển.
Hôm nay Vân thị mặc bộ váy tuyên phi bằng gấm thêu hoa, nhìn trẻ trung lại không mất tao nhã, tự tay xách theo hộp đồ ăn, đây là canh bồ câu hầm sữa mà bà dậy sớm nấu cho khuê nữ. Vân thị nhận thấy tin đồn Công phủ vô cùng phồn hoa quả nhiên không sai, đi theo phía sau bà tử dẫn đường mắt nhìn thẳng tiến vào Thương Lan Uyển.
Tạ Hộ đã ở ngoại viện chờ, thấy mẫu thân vào tới vội vàng ra đón. Vân thị nắm tay nàng, hai mẫu nữ cầm tay bước vào nội gian.
Hoa Ý và Trúc Tình cùng những nha hoàn xuất thân từ Tạ phủ vội vàng tiến lên tham kiến, sau khi dâng trà liền kêu tất cả nô tỳ trong phòng ra ngoài để Tạ Hộ và Vân thị đơn độc trò chuyện.
“Đây là mứt táo tơ vàng hôm trước phu quân mang về, đây là bánh ngọc điền, kẹo phù dung, nương nếm thử đi.”
Vân thị nhìn Tạ Hộ lăng xăng cười nói: “Được rồi được rồi, con cũng đừng vội. Ta chỉ đến thăm con mà thôi, tế tử đối với con tốt không?”
Tạ Hộ thẹn thùng tươi cười, gật đầu đáp: “Vâng, phu quân đối với con rất tốt.”
Vân thị nhìn trái nhìn phải nội viện của nàng, so với tiểu viện của Nhị phòng ở Tạ gia rộng rãi tinh xảo hơn rất nhiều, đồ trang trí bên trong không thiếu những trân phẩm. Vân thị cũng hiểu rõ trong lòng khen: “Xem bộ dáng này của con liền biết ngay tế tử đối với con thật sự tốt.”
Hôm nay Tạ Hộ mặc một áo ngoài hai tà màu xanh ngọc thêu hải đường nở rộ, bên trong mặc váy lụa màu xanh nhạt với hoa văn chìm hình mây như ý, búi tóc ngọa mã kế đơn giản dùng một sợi tơ vàng mịn màng quấn quanh, đuôi tóc cắm một cây trâm ngọc phỉ thúy xanh biếc, vừa thanh nhã lại hào phóng, sắc mặt càng cực kỳ tốt, tươi sáng rạng ngời xinh đẹp yêu kiều.
“Dạo này cha có khỏe không ạ? Ca ca tẩu tẩu có khỏe không?”
Vân thị đang đánh giá trường án bằng gỗ tử đàn đặt đồng hồ Tây Dương, nghe Tạ Hộ hỏi vậy quay đầu lại trả lời: “Tốt, đều khá tốt. Tẩu tẩu của con là người cần mẫn, tuy rằng không nói nhiều nhưng bù lại rất có khả năng, ta giao tất cả sổ sách của Nhị phòng cho nàng quản lý. Vậy mà chỉ trong vòng vài ngày nàng liền cân bằng hết khoảng thiếu hụt, sửa trị ba nô tài thâm thụt ngân khố. Nàng đối với ca ca của con cũng thật sự rất tốt, lại có thể quản trụ hắn. Ca ca của con hiện giờ cũng không thể nào chạy lông bông bên ngoài cả ngày, tâm của ta rốt cuộc cũng có thể buông xuống.”
Nghe Vân thị nói về sự tình trong Tạ gia, Tạ Hộ cảm thấy có chút xa xôi, đúng là cô nương đã xuất giá có khác, nói gì thì cũng đã cùng mẫu gia cách một bức tường.
Vân thị nói xong chuyện phu thê Tạ Thiều, liền bắt đầu nói về Tạ Cận: “Công việc của cha con cũng khá tốt. Gần đây Lại Bộ có một chức vụ ngoài kinh thành, tuy không phải công việc béo bở nhưng lại là chỗ để rèn luyện tốt nhất, ở trong Lại Bộ có thể thăng chức hay không cơ bản đều bắt đầu từ đây. Chức vụ này ở Bảo Định phủ, cách kinh thành cũng không tính là xa, chỉ mất hai ba ngày lộ trình. Cha con đã sớm nhắm nhe bèn đi tìm Trương đại nhân nhờ nâng đỡ. Chức vụ này có nhiều người muốn tranh, Tam thúc phụ của con cũng tranh, trước cha con còn có mấy vị tư lịch hơn hẳn so với ông ấy. Vốn dĩ cha con chỉ muốn thử xem sao mà thôi, cho rằng chắc tranh không nổi, ai ngờ Trương đại nhân lại đáp ứng cái rụp, ngày hôm sau liền phái người đem tin chính xác tới, đề cử danh ngạch cho cha con, chuyện này lại cứ thế mà định xong rồi.”
Tạ Hộ châm thêm trà cho Vân thị, nghe mẫu thân kể vậy cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Thật sao? Đây đúng là chuyện tốt.”
Tạ Hộ đẩy chén trà về phía Vân thị, Vân thị liền bưng lên, chưa uống nói tiếp: “Còn không phải là chuyện tốt sao? Bất quá cha con lại cảm thấy kỳ quái, Trương đại nhân kia, lần trước chỉ an bài cho cha con chức vụ Kê Huân tư kém cỏi mà đã đòi đến ba vạn lượng, hiện giờ chức vụ này không thể nào kém hơn chức vụ trước, vậy mà lần này ông ta lại không đòi bất cứ thứ gì, đối với cha con lại còn rất khách khí. Cha con nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn bảo ta tới hỏi con một chút, chuyện này... có phải tế tử...”
Tạ Hộ cũng rất sửng sốt, ngược lại nàng không nghĩ tới điểm này. Bất quá ngẫm lại thì hiện tại, người có khả năng chịu giúp cha vô điều kiện ngoại trừ phu quân thì tựa hồ cũng không còn ai khác. Nhị phòng Tạ gia của họ cũng đâu quen biết thế lực quyền quý nào khác?
Tạ Hộ nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Chuyện này con không hề nghe phu quân nhắc qua. Bất quá nếu Trương đại nhân ra tay giúp đỡ, cha cũng đừng bỏ qua ông ta, lễ vật nên tặng vẫn không thể thiếu được.”
Vân thị gật đầu: “Cái này ta cũng biết. Sau khi Trương đại nhân đáp ứng, ta khiến cha con đích thân mang năm vạn lượng tới cửa tặng lễ. Trương đại nhân tuy có chối từ nhưng cuối cùng vẫn thu, hẳn là không có vấn đề gì nữa. Cha con muốn ta nhắn lời, nếu chuyện này thật sự là tế tử hỗ trợ, vậy thì cha con cũng không thể không biết, phải nhớ rõ một phen nhân tình.”
Tạ Hộ cười gạt đi: “Nhân tình cái gì đây chứ. Cho dù thật là phu quân hỗ trợ, vậy cũng là việc nên làm. Huống chi chúng ta cũng không biết có phải là phu quân đứng ra hay không.”
Nói xong chuyện này, Vân thị lại đem ánh mắt quay về trên người Tạ Hộ, vừa nhìn chằm chằm gương mặt càng thêm kiều diễm của nàng vừa nói: “Ngược lại con hãy tìm dịp hỏi thử một chút mới được, nếu là tế tử đứng ra thì cha con rất biết ơn hắn.”
“Ai nha, vậy đợi phu quân về con sẽ hỏi.” Tạ Hộ lại hỏi thăm những người khác trong nhà, Vân thị cũng kể hết: “Lão phu nhân vẫn như vậy, không quá quản chuyện gì trong phủ, giống như trước đều giao cho Đại phu nhân quản gia. Dạo này vậy mà Lão phu nhân cũng cho ta giúp đỡ quản một ít chuyện lặt vặt, may mắn có tẩu tử của con giúp ta, bằng không ta cũng không được nhàn rỗi. Con cũng biết rồi đấy, mẫu thân sợ nhất phiền toái, cũng không thích quản gia.” Vân thị nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm: “Bất quá Tam phòng gần đây hình như xảy ra chút chuyện, Tam thẩm của con giấu rất kín, dường như chuyện hôn sự của Ngọc tỷ nhi có trở ngại gì đó. Bất quá nàng không muốn cho chúng ta biết thì chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cũng nghe nói bên Thái Thường khanh gia hình như có dị động gì thì phải.”
Tạ Hộ nhìn Vân thị, nhíu mày hỏi: “Thái Thường khanh gia có dị động gì? Nhà bọn họ không phải rất vừa lòng với việc hôn nhân này sao?”
Vân thị đến gần Tạ Hộ, đè thấp thanh âm thầm thì: “Đúng vậy, lúc trước nhà bọn họ rất vừa lòng, tuy nói Ngọc tỷ nhi là thứ nữ nhưng di nương của nàng được sủng ái, là một quý thiếp, trong tay lại quản túi tiền của Tam phòng. Khi ra ngoài bộ tịch của Ngọc tỷ nhi không hề thua đích nữ một chút nào. Bất quá hiện tại giống như xảy ra chút vấn đề...”
Tạ Hộ nghe Vân thị kể xong cũng lâm vào trầm tư. Thái thường khanh tuy là quan tam phẩm, bất quá đích trưởng tử lại cưới đích nữ của Thiếu phủ Thiếu giám, chỉ là một từ tứ phẩm. Bây giờ đích thứ tử nếu cưới một đích nữ danh môn vọng tộc, sợ sau khi nhập phủ sẽ áp không được rồi nảy sinh sự tình. Vì thế cưới vào một thứ nữ của Hầu phủ thì đối với nhà bọn họ mà nói thân phận vừa vặn tốt, bởi vậy bọn họ cũng phá lệ thương mến, sau khi đính hôn còn đồng ý để Tạ Ngọc ở nhà đợi khi mười sáu tuổi mới đến nghênh thú, có thể thấy được coi trọng đến độ nào.
Dựa theo đạo lý mà nói, một mối hôn nhân thân thiết như vậy phải không có khả năng phát sinh biến hóa mới đúng, hiện giờ Thái thường khanh gia lại động dị tâm, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì.
“Đúng rồi, Hành tỷ nhi mang thai con biết chưa?" Vân thị thấy Tạ Hộ như đang tự hỏi điều gì, đột nhiên lại mở miệng nói một câu như vậy, quả nhiên làm Tạ Hộ hồi thần. Tạ Hộ trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Vân thị: “Mấy hôm trước con ở trên phố gặp qua nàng ta một hồi, nàng ta mang thai?”
Vân thị gật đầu: “Đúng vậy. Nghe nói đã hơn ba tháng, Đại phu nhân cũng mới biết hai ngày nay. Nghe nói Hành tỷ nhi gả qua đó chịu không ít khổ, lúc trước nàng ta đối với con tuy rằng không tốt lắm, bất quá, "một nét bút cũng không viết được chữ Tạ", nàng ta làm thiếp nên cuộc sống nhất định không tốt rồi. Hiện giờ nàng ta có hài tử, coi bộ cuộc sống sẽ khá hơn một chút. Nếu sinh được một nam hài nhi, sau này cũng coi như có chỗ dựa vào.”
Tạ Hộ hồi tưởng lại tình huống hôm ấy khi nhìn thấy Tạ Hành, nàng không cùng nàng ta nói chuyện nên cũng không biết lúc ấy nàng ta đã mang thai. Nghĩ lại đời trước Tạ Hành tựa hồ cũng hoài qua một thai, bất quá sau đó lại không biết vì sao mà không nghe nhắc tới, tính toán thời gian hình như chính là lúc này.
“Hoài hài tử cũng tốt. Dù sao nàng ta cũng là cô nương của Tạ gia chúng ta gả ra, cũng hy vọng nàng sống tốt một chút.”
Vân thị sâu kín thở dài: “Ai nha, cũng là nha đầu kia không hiểu chuyện. Một hai phải gả cho công tử của Tĩnh An Hầu gia làm thiếp, hại cả đời của mình không nói còn hại luôn hài tử. Tuy nói hiện tại công tử kia không có chính thê, nhưng sau này nếu có chính thê thì hài tử cũng không biết có phải ôm đến cho chính thê dưỡng hay không?”
Vậy thì nàng ta cũng phải sinh ra được hẵng nói! Trong trí nhớ của Tạ Hộ, hài tử này của Tạ Hành đã giữ không được. Bất quá, có khả năng bởi vì nàng trùng sinh nên có một vài chuyện sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo, nàng cũng không thể hoàn toàn xác định được. Tạ Hành có thể mang hài tử là bản lĩnh của nàng ta, bất quá có thể thuận lợi sinh hạ hay không thì Tạ Hộ cũng không biết.
Tạ Hộ thở dài nói với Vân thị: “Ai nha, những chuyện này cũng không đến phiên chúng ta phải nhọc lòng. Rốt cuộc nàng ta cũng không đối đãi với chúng ta như thân nhân, vậy thì chúng ta cũng đâu dám nói gì. Đến lúc đó nương giúp con tặng khóa trường mệnh hay vật trang sức gì đó của hài nhi đến cho nàng ta, xem như quà chúc mừng là được.”
“Được, ta biết rồi. Đại phu nhân đã nói qua mấy ngày nữa sẽ tới thăm nàng ta, dù sao cũng là dưỡng bên người từ nhỏ, Đại phu nhân vẫn rất có cảm tình với nàng ta. Đến lúc đó, ta sẽ cùng Đại phu nhân đến thăm. Đã là thiếp thì cần phải bảo vệ hài tử cho tốt mới được.”
Hai mẫu nữ lại tâm sự thêm một hồi. Tạ Hộ lưu Vân thị ở Thương Lan Uyển dùng cơm trưa, Vân thị nói phải về chuẩn bị cơm nước cho Tạ Cận, kêu Tạ Hộ dẫn bà đi gặp Lão thái quân rồi tính quay về.
Tạ Hộ gả tới Định Quốc Công phủ làm tức phụ, phía trên không có bà mẫu, bất quá vẫn còn Lão thái quân là trưởng bối, Vân thị đi bái kiến chính là lễ tiết. Nếu Vân thị không đi thì sẽ khiến người ta chê là không hiểu chuyện, không có giáo dưỡng.
Vân thị đi gặp Lão thái quân, cùng Lão thái quân hàn huyên trong chốc lát rồi đưa ra lời cáo từ.
Tạ Hộ đưa Vân thị ra cửa. Chuẩn bị lên xe ngựa thì Vân thị mới xoay người dặn dò Tạ Hộ: “Con cần phải tận tâm hoàn thành nghĩa vụ của một tôn tức phụ. Ta thấy Lão thái quân đối với con cũng không phải thực nhiệt tình, ta nghe bà có chút ho khan, trở về ta sẽ làm một ít cao sơn trà đưa tới để con cầm đi hiếu kính bà. Lão nhân gia chính là muốn được chăm sóc, con phải chăm sóc bà thật tận tâm thì mới xem như hiếu thuận, có hiểu không?”
Vân thị không biết nội tình cho nên mới nói như vậy. Nếu Lão thái quân là tổ mẫu ruột thịt của phu quân thì dĩ nhiên Tạ Hộ phải chăm sóc tận tâm, bất quá, Lão thái quân cũng biết phu quân không phải là nhi tử của Thẩm Diệp, ngày thường còn không thèm thấy mặt phu quân huống chi là tôn tức phụ như nàng. Tuy nhiên những lời này lại không thể giải thích cho Vân thị, Tạ Hộ đành phải gật đầu cho có lệ: “Đã biết rồi ạ. Nương đi về cẩn thận, chờ lần tới con về nhà thăm nương.”
Vân thị lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng đen chữ vàng ‘Định Quốc Công phủ’ uy nghiêm cao ngất, thở dài nói: “Không cần đâu, Con cứ sống yên ở đây đi. Tức phụ đừng lúc nào cũng nghĩ muốn chạy về mẫu gia. Ta có việc liền nhờ người tới báo cho con, nếu thật sự cần thiết thì thà để ta chạy đến đây thêm vài lần, để cho người khác nói ta phiền toái còn tốt hơn để họ nói con.”
“...”
Thật đúng là thân mẫu có khác!