Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Trương Minh Hiên nhìn hai người với ánh mắt đầy hâm mộ, chẳng những có bộ dáng dễ nhìn, tên cũng rất dễ nghe nữa.
Khương Cẩm Tịch quay đầu nhìn thoáng qua ba đại hán đang xách đồ, vui mừng kêu lên: "Tru Tiên! Đây là Tru Tiên! Sư huynh, đây là Tru Tiên phần mới nhất."
Phong Tiêu Mặc quay sang dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn vẻ mặt vô cùng hưng phấn của Khương Cẩm Tịch, mỉm cười nói với Trương Minh Hiên: "Tiểu huynh đệ làm chuyện này cũng quá không đàng hoàng rồi! Sách chưa được viết xong mà đã phát hành, khiến cho bọn ta ngày nào bị sự chờ đợi hành hạ muốn chết."
Trương Minh Hiên nhe răng cười hỏi: "Nếu không thì chờ ta viết xong rồi mới phát hành?"
Phong Tiêu Mặc nghẹn họng, bất đắc dĩ mà nói: "Cứ như cũ đi!" Trương Minh Hiên cười hài lòng.
Khương Cẩm Tịch chạy tới phía trước Trương Minh Hiên, đầy mong đợi mà nói: "Ông chủ này, ta muốn mua sách!"
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: "Không được, phải tới thư điếm."
Khương Cẩm Tịch nhìn thoáng qua dòng người tấp nập phái trước, oán giận mà nói: "Sao lại đông người như thế chứ!"
Phong Tiêu Mặc nói: "Độ Tiên môn sắp bắt đầu rồi, các học giả có chí đều tề tụ về Trường An."
Độ Tiên môn? Trương Minh Hiên lướt mắt nhìn một lượt, thì ra những người này tới đây đều vì Độ Tiên môn.
Đồng thời, một cảm xúc kiêu ngạo cũng xuất hiện trong lòng, giống như là sinh viên đại học đối với học sinh cấp ba vậy, luôn cảm thấy mình cao hơn một bậc! Lúc các nhóc còn đang cố gắng nỗ lực thì anh đây đã thành công rồi! Một nụ cười đầy kiêu ngạo hiện ra trên khóe miệng Trương Minh Hiên.
Phong Tiêu Mặc quay đầu sang hỏi: "Tiểu huynh đệ cũng là người tu hành, vậy có tham gia Độ Tiên môn lần này không?"
Trương Minh Hiên khiêm tốn nói: "Ta đã có sư phụ rồi, vẫn nên để cho những người trẻ tuổi kia một cơ hội đi!"
Phong Tiêu Mặc cười nói: "Không sao, trong số những người tham gia Độ Tiên môn, có không ít hậu duệ của thế gia tu hành, cũng có không ít tán tu cùng đệ tử của các môn phái nhỏ."
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: "Vậy chẳng phải rất là không công bằng đối với những người chưa từng tu hành sao?"
Khương Cẩm Tịch không hài lòng mà nói: "Làm gì có! Bọn ta có cách tuyển chọn riêng ."
Các người? Trương Minh Hiên nghi ngờ nhìn hai người.
Phong Tiêu Mặc mỉm cười, chắp tay nói: "Đệ tử Côn Lôn, Phong Tiêu Mặc."
Trương Minh Hiên hưng phấn nói: "Các người là người của Tiên môn tới để thu đồ đệ sao?"
Khương Cẩm Tịch kiêu ngạo nói: "Không ngờ tới chứ gì!"
Trương Minh Hiên lắc đầu, lúc đầu hắn chỉ cho rằng bọn họ là người trong Đạo môn, không ngờ tới lại là sứ giả của Tiên môn.
Đang lúc nói chuyện, một hàng người đi tới thư điếm. Người vây trước cửa thư điếm càng lúc càng đông, khi nhìn thấy Trương Minh Hiên trở về, tất cả mọi người đều ùa tới, lắc túi tiền trong tay rồi láo nháo: "Tru Tiên!"
"Tru Tiên!"
"Ta muốn Tru Tiên!"
Trương Minh Hiên kêu lớn: "Tất cả im lặng!"
"Tất cả im lặng!"
Rất nhanh, sự ầm ĩ ở nơi này đã kinh động đến mọi nơi ở xung quanh, một thiếu niên áo trắng phe phẩy quạt giấy, phong lưu phóng khoáng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thoáng qua chỗ này, hỏi một lão nhân bày quầy bán hàng ở bên đường: "Bọn họ đang tranh giành cái gì vậy? Tru Tiên là cái gì? Công pháp bí tịch hay là thần binh lợi khí?"
Lão đầu hâm mộ mà nói: "Ở đó đang bán sách, làm ăn thật sự rất tốt! Mới sáng sớm đã thấy có người đứng chờ. Nghe nói là sách viết về môn phái tu tiên."
"Môn phái tu tiên? Cũng có loại sách này ư? Cũng tốt, để ta xem trước cảnh phồn thịnh ở Tiên môn đi!" Công tử áo trắng tự tin cười một tiếng rồi cũng đi đến chỗ thư điếm. Canht tượng tương tự như vậy cũng đã xảy ra ở không ít nơi xung quanh.
Dưới tiếng trấn áp lớn của Trương Minh Hiên, rốt cuộc đám người cũng yên tĩnh lại, Trương Minh Hiên lớn giọng nói: "Tất cả mọi người nhường đường một chút, để ta vào thư điếm trước đã, bằng không thì các người cũng không thể mua sách được đâu!"
Đám người hối hả nhường một khe hở nhỏ cho Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên dẫn theo ba đại hán lách qua khe hở nhỏ, chỗ phía sau họ nhanh chóng bị đám người che lấp lại. Cuối cùng thì hắn cũng thoát khỏi đám người chen chúc để đi vào thư điếm.
Trương Minh Hiên tiến tới phía sau quầy trong thư điếm, đợi ba vị đại hán buông sách xuống mới bắt đầu bán.
Khương Cẩm Tịch dẫn đầu hô lên: "Ông chủ! Cho ta một quyển Tru Tiên."
Trương Minh Hiên lập tức đưa một quyển Tru Tiên mới cho Khương Cẩm Tịch, Khương Cẩm Tịch mặt mày hớn hở nhìn quyển sách trên tay, tiện tay đặt hai mươi đồng tiền lên quầy.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn Khương Cẩm Tịch một chút, tại sao không phải là linh thạch?
Khương Cẩm Tịch cười hả hê, nói: "Ta có tiền rồi."
Sau khi Khương Cẩm Tịch cầm sách rời khỏi đây, những người còn lại cũng nhao nhao giơ tay lên rồi hô to: "Ông chủ! Tru Tiên, ta muốn Tru Tiên!"
"Ông chủ, mười quyển Tru Tiên!"
"Ngươi mua nhiều như thế để làm gì?"
"Nhà đông người nên đành phải chịu thôi!"
Trong lúc này, tiếng tiền đồng kêu leng keng vang lên không ngừng, Trương Minh Hiên cũng không có thời gian đẻ kiểm kê, người cổ đại thuần phác như vậy, chắc là không có ai đưa thiếu đâu! Luống cuống tay chân bận rộn một hồi lâu thì mới gần như giải quyết sạch đám người. Trương Minh Hiên vặn cổ vài cái, những tiếng răng rắc vang lên. Hắn lướt mắt nhìn một lượt, ba đại hán vẫn còn ở đây!
Trương Minh Hiên hỏi ba đại hán: "Sao các người còn chưa đi?"
Một người trong đó thở dài, cười nói: "Ông chủ, ngài còn chưa trả tiền sách mà?"
Không cần suy nghĩ cũng dám chắc rằng là do ông chủ Ngô dặn dò. Trương Minh Hiên trợn mắt một cái, quả nhiên vẫn là cái tính chết vẫn muốn tiền, đúng là khẩu thị tâm phi! Trương Minh Hiên nhìn một đống tiền đồng tràn đầy trong rương, ông đây có tiền! Ông không quan tâm!
Trương Minh Hiên chỉ vào ba người và nói: "Các người cởi quần áo ra."
Sắc mặt của ba người đều thay đổi, nắm quần áo của mình thật chặt, một đại hán cẩn thận hỏi: "Ông chủ, ngài muốn làm gì? Bọn ta không phải là loại người tùy tiện. "
Trương Minh Hiên hừ một tiếng rồi nói: "Ta cũng không phải người tùy tiện! Không đúng, ai mà thèm tùy tiện với ba đại lão gia các người!"
Hắn đảo mắt một cái rồi nói: "Mau cởi quần áo xuống làm túi tiền, còn muốn túi tiền của ta nữa à, không có cửa đâu!"
Ba người thở ra một hơi, hóa ra là làm túi tiền! Nhanh chóng cởi áo mình xuống, lộ ra một thân cơ bắp ngăm đen.
Trương Minh Hiên nhìn thân hình như con gà luộc của mình, nói một cách đầy chua xót: "Cơ bắp nhiều thì có làm được gì đâu, trông thật dã man!" Trương Minh Hiên nhìn ba cái áo bày ở trên quầy, phải đếm ra ba xâu tiền thì cũng rất phiền phức! Một xâu có 1000 đồng tiền, phải đếm tới khi nào đây!
Đúng vậy, Trương Minh Hiên giàu nứt đồ đổ vách định biếu tiền cho ông chủ Ngô, ai bảo ông ta phục vụ tốt như vậy! Đầy nhiệt tình, tốc độ rất nhanh, lại còn có cả dịch vụ giao hàng, hoàn toàn xứng đáng rate năm sao! Nếu như Trương Minh Hiên mà biết ông chủ Ngô chính là người cung cấp bản lậu Tru Tiên lớn nhất thì không biết có còn suy nghĩ như vậy không nữa.
Trương Minh Hiên nhìn rương tiền một hồi, cẩn thận nói: "Nếu không thì tự các người cầm đi! Mỗi người cầm một xâu."
Chuyện này, ba đại hán liếc nhìn nhau, một người trong đó bất đắc dĩ mà nói: "Ông chủ, đâu có ai lại làm như vậy! Ngài trả tiền, ta lấy tiền, sao có chuyện bọn ta tự lấy tiền được? Lỡ như nhiều thêm một chút hay thiếu đi một chút thì biết làm sao bây giờ?"
Trương Minh Hiên mở hai tay ra, nói: "Chẳng có cách nào khác, ta chắc chắn là không đếm được. Mệt lắm!"
Hay lắm! Ba người kia chẳng còn cách nào nên chỉ có thể ôm rương tiền, ngồi xổm ở góc tường, đếm từng đồng tiền một.
Trương Minh Hiên ngồi trên ghế, nghi ngờ nhìn ba đại hán, chắc bọn họ sẽ không lấy thêm đâu! Nhưng mà nghĩ đến việc tự đếm ba nghìn đồng tiền thì Trương Minh Hiên lại lắc đầu liên tục, đuổi cái suy nghĩ đó đó ra khỏi đầu.
Được rồi, lấy thêm một chút thì cứ lấy thêm một chút! Chỉ cần đừng bắt hắn phải làm là được, mìn mắc phải cái bệnh ung thư lười này từ lúc nào nhỉ, hình như là từ lúc học đại học!