Chương 88: Chính thức định ra
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Lúc này thời gian chờ đợi tương đối dài, gần giữa trưa, ông Chu đầu đầy mồ hôi tiến vào, trong tay cầm một vật giống hệt điện thoại di động lúc trước.
Trương Minh Hiên cầm điện thoại chờ mong hỏi: "Được rồi?"
Ông Chu gật mạnh đầu, thấp thỏm không yên nói: "Hẳn là được rồi! Ta cũng chưa thử qua."
Trương Minh Hiên lập tức phóng ra một ánh sáng tín ngưỡng, ánh sáng tín ngưỡng tiếp xúc với điện thoại di động xong, chớp mắt đã bị hấp thu vào, di động lập lòe ánh sáng vàng, một luồng lực hút sinh ra. Trương Minh Hiên khẳng định trong lòng, được rồi!
Sau đó nói với ông Chu: "Cho ta một giọt máu."
Ông Chu kích động chỉ vào mình hỏi: "Ta sao?"
Trương Minh Hiên nói: "Không muốn thì thôi."
Ông Chu vội gật đầu nói: "Muốn, ta muốn!"
Nhìn trái nhìn phải một chút, ánh mắt sáng lên tìm được công cụ ông Trương tự hại mình lúc nãy, bước nhanh qua, cầm đao chém nhẹ vào tay, vài giọt máu rơi ra.
Trương Minh Hiên mang điện thoại đưa cho ông Chu nói: "Ngươi thử đi."
Ông Chu nhận di động, lòng đầy chờ mong chạm vào vết thương một chút, lập tức cảm giác được mình và điện thoại di động trong tay có một liên hệ kỳ diệu, ý nghĩ vừa động, một hình chiếu xuất hiện từ trong màn hình di động. Ông vào diễn đàn TT, đổi tên mình thành lão Chu, chơi trôi chảy hơn ông Trương nhiều.
Trương Minh Hiên nhíu mày hỏi: "Chế tạo một cái cần thời gian lâu như vậy sao?"
Ông Chu thu hồi màn hình lại, cung kính trả lời: "Vì đây là cái đầu tiên, cần phải làm khuôn đúc, sau này sẽ rất nhanh."
Lúc này Trương Minh Hiên mới hài lòng gật đầu hỏi: "Một cái đại khái tốn hết bao nhiêu tiền?"
Ông Chu trả lời: "Hao phí chút đất sét thôi, cũng không tốn tiền gì, hơn nữa tài liệu trận pháp chỉ khoảng hai mươi văn tiền."
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: "Dễ dàng như vậy ư?"
Ông Chu ngại ngùng nói: "Mấy văn tiền đã có thể mua được bộ đồ gốm sứ. Vì cấu trúc trận pháp bên trong hơi phiền phức một chút, nên mới tới hai mươi văn tiền."
Trương Minh Hiên gật đầu: "Như vậy đi, ta đặt hàng của ngươi 50 văn tiền một cái, có thể làm bao nhiêu cứ làm bấy nhiêu."
Ông Chu ngơ ngác nói: "Năm. . . năm mươi văn ư?"
Trương Minh Hiên nhíu mày nói: "Chê ít sao?"
Ông Chu vội lắc đầu nói: "Không. . . không ít, rất nhiều, rất nhiều."
Lúc này Trương Minh Hiên mới cười nói: "Cứ vậy đi, nhóm hàng đầu tiên lúc nào có thể giao cho ta?"
Ông Chu nuốt nước miếng, tim đập thình thịch không ngừng, năm mươi văn một cái, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đây thật sự là đơn hàng lớn tới không thể lớn hơn được nữa! Cẩn thận nói: "Ngày mai là có thể giao một đợt hàng."
Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Nhanh như vậy ư!"
Ông Chu nhìn dáng vẻ hài lòng của Trương Minh Hiên, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trương Minh Hiên nói: "Chúng ta thêm bạn tốt đi! Lúc đưa hàng thông báo cho ta biết."
Bạn tốt? Ông Chu mơ màng, sau đó kích động nghĩ đang muốn trở thành bạn với ta sao?
Trương Minh Hiên dưới ánh mắt nghi ngờ của ahi ngươi mở màn hình di động ra ấn hai cái. Di động ông Chu lập tức phát ra âm thanh tinh tinh, ông Chu vội mở màng hình ra nhìn, chỉ thấy biểu tượng TT đang không ngừng sáng lập lòe, nhấn mở biểu tượng chim cánh cụt nhỏ ra, một tin tức xuất hiện: Tiểu bá đạo vô địch xin phép thêm ngài làm bạn tốt, bên dưới có hai mục lựa chọn một đồng ý, một từ chối.
Ông Chu nhớ tới sách hướng dẫn sử dụng, nhấn chọn đồng ý, danh sách bạn tốt phía dưới của mình lập tức xuất hiện tên Tiểu bá đạo vô địch.
Trương Minh Hiên hài lòng nói: "Vậy là tốt rồi, ấn mở tên ta là có thể liên lạc với ta."
Ông Chu ngây ngốc gật đầu, thì ra còn có thể chơi như vậy!
Ông Trương hâm mộ nhìn ông Chu, ông Chu này thật ghê gớm! Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ, bản thân cũng không dám chủ động yêu cầu tiên nhân thêm bạn tốt.
Trương Minh Hiên cười nói: "Chúng ta đi."
Ông Chu vội nói: "Đại nhân xin dừng bước, xin cho phép hai ông già này đặt một bàn rượu và thức ăn, ngài ăn xong hãy đi."
Trương Minh Hiên phất tay nói: "Miễn đi, trong nhà còn có người nữa!" Đứng dậy lập tức ra ngoài.
Ông Trương nhún vai vội đi theo, ông Chu theo tiễn họ tới ngoài thôn, nhìn xe ngựa đi xa. Người trong thôn nhìn theo liên tục kinh ngạc, sao hôm nay trưởng thôn lại khách sáo như vậy? Trước kia chưa từng thấy ông ấy tiễn người thế này! Nhìn xe ngựa chạy xa với vẻ mặt cung kính.
Trương Minh Hiên không nói gì nằm trong xe ngựa, ông chủ Trương và Đại Nha ngồi ngoài xe, nói thế nào ông ấy cũng không chịu vào.
Lại hơn nửa tiếng trôi qua, xe ngựa trực tiếp đậu trước cửa tiệm sách Thanh Vận.
Ông Trương cẩn thận gõ cửa xe nói: "Trương công tử, tới rồi."
Nửa ngày không có tiếng động gì, ông Trương lại cẩn thận gõ nói: "Trương công tử, về tới nhà rồi."
Lý Thanh Tuyền đang lẩm bẩm xem cửa hàng, kinh ngạc phát hiện một chiếc xe ngựa dừng trước cửa không chịu đi, chạy ra tò mò hỏi: "Các ngươi làm gì đó?"
Ông chủ Trương nhìn Lý Thanh Tuyền chạy ra từ tiệm sách, khẽ hỏi Đại Nha: "Là thư điếm này sao?"
Đại Nha chắc chắn nói: "Đúng là nhà này, lần trước ta tới đưa nôi xe."
Ông chủ Trương cười ha ha nói với Lý Thanh Tuyền: "Trương công tử ở trong xe, nhưng không biết thế nào? Không có tiếng động gì."
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ nói: "Trương công tử sao?"
Sau đó chợt hiểu ra: "Là Trương Minh Hiên kia!"
Ông Trương ngại ngùng không nói lời nào, bọn họ là người một nhà có thể gọi tên, mình chỉ là nhân vật nhỏ không thể gọi bậy được.
Lý Thanh Tuyền giở màn xe lên nhìn thoáng qua, thấy Trương Minh Hiên đang ngủ say bên trong, còn chép miệng chảy nước miếng.
Lý Thanh Tuyền lập tức gỗ hai cái bên khung cửa sổ hét lớn: "Dậy đi thôi!"
Trương Minh Hiên phản xạ có điều kiện thức dậy mở to mắt chớp chớp nói: "Tới liền đây."
Mơ màng nhìn qua nhìn lại, mới nhớ tới mình còn trong xe ngựa, xoay đầu liền thấy trước cửa sổ xe ngựa, Lý Thanh Tuyền đang cười hì hì.
Lý Thanh Tuyền khinh thường nói: "Ngươi được lắm, ngồi xe ngựa cũng có thể ngủ."
Trương Minh Hiên duỗi lưng mệt mỏi liếc mắt nói: "Ngươi biết ta mệt mỏi nhiều việc lắm không?"
Lý Thanh Tuyền "xì" một tiếng khinh bỉ nói: "Ngươi luôn lười biếng!"
Trương Minh Hiên cứng lại, ta lười ư? So sánh với người trái đất, ta thật sự chính là chiến sĩ thi đua loại tốt! Quyết định không nên để ý tới nàng.
Trương Minh Hiên chui ra khỏi xe ngựa, ông chủ Trương cười chắp tay nói: "Trương công tử đã tới nơi cần tới, vậy ta cáo từ."
Trương Minh Hiên cười lớn phất tay: "Đi thong thả!"
Hai con ngựa lớn thong thả gõ nhịp bước đi, ông Trương chui vào trong xe ngựa, mở diễn đàn TT trong di động ra, lẩm bẩm: "Ta không thêm tiên nhân làm bạn tốt được, lão Chu hẳn ta có thể thêm chứ! Coi như gián tiếp có quan hệ với tiên nhân."
Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: "Nhìn đi! Nhìn đi! Đây mới là thú cưỡi, con lừa kia của ngươi ngồi ra ngoài chỉ thêm mất mặt, còn không bằng giết ăn thịt luôn."
Trương Minh Hiên trợn mắt nói: "Ngươi có thể đừng nhớ thương tới con lừa con của ta được không, muốn ăn gì thì ra đường mua đi."
"Ta cảm giác lừa con của ngươi ăn ngon hơn."
"Không được ăn!"
"Ăn ngon, ăn ngon, ăn rất ngon!"
". . ."
Hai người vừa cãi nhau vừa vào nhà.