Chương 11: Ca hát(×), nhắng nhít(√)(1)
Nơi này cũng có ống kính.
“Xin chào, cậu đợi ở đây một lát nhé, nghe nhắc nhở rồi lên sân khấu.” Nhân viên công tác mỉm cười nói.
“Được, cảm ơn.”
Đợi sau khi nhân viên công tác đi khỏi, hắn ngồi xuống ghế.
Lại móc hạt dưa trong túi, bắt đầu cắn tanh tách.
Trên sân khấu, thí sinh đã hoàn thành phần biểu diễn của mình.
Sau khi Nghiêm Mật và hai vị giám khảo ở bên cạnh trao đổi một chút, họ giơ bảng trong tay lên.
Trên bảng viết hai chữ “xem xét”.
Thí sinh này tiếc nuối rời khỏi sân khấu.
Một người bên cạnh nói: “Được rồi, tiếp theo chúng tôi xin mời thí sinh kế tiếp, cậu ấy tên là Hứa Diệp! Chúng ta xem xem bây giờ cậu ấy đang làm gì ở trong phòng chờ nào.”
Trên màn hình ở sân khấu lớn, xuất hiện hình ảnh của một người trong phòng chờ.
Sau khi hình ảnh xuất hiện, kèm theo còn có âm thanh.
Tách tách!
Nghiêm Mật vốn đang nở nụ cười trên môi, lúc này giống như là bị ấn nút tạm dừng vậy.
Đôi mắt cô ấy trợn trừng nhìn vào người trong ống kính.
Nghiêm Mật hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu ấy đang làm gì thế?”
“Hình như đang cắn hạt dưa.” Người bên cạnh nói.
Trên màn hình phát sóng hình ảnh của Hứa Diệp.
Hứa Diệp đang cắn hạt dưa.
“Cậu ấy đang cắn hạt dưa á?” Nghiêm Mật có chút khó tin.
Chương trình này nói ít cũng có mấy triệu người đang xem, hắn lại đang bỏ hạt dưa ra cắn trước ống kính?
Lúc này, Hứa Diệp cũng nghe thấy tiếng nhắc nhở.
Hắn thu vỏ hạt dưa vào trong túi, sau đó đẩy cửa phòng chờ ra, đi về phía sân khấu.
Bình luận ở trên mạng đã khí thế ngút trời.
“Cậu ấy tên là Hứa Diệp sao?”
“Hay ghê, đã sắp lên sân khấu rồi mà còn đang cắn hạt dưa, cậu ấy không có chút căng thẳng nào sao.”
“Tôi có chút mong đợi về màn biểu diễn của cậu ấy rồi!”
“Khoan hẵng nói, người đẹp trai thật đấy nha.”
“Bây giờ chị Mật có chút nghi ngờ nhân sinh rồi, ha ha ha!”
Biểu hiện của Hứa Diệp và biểu cảm của Nghiêm Mật khiến cho khán giả cười ngất.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy có thí sinh như thế.
Không lâu sau, Hứa Diệp đẩy cửa sân khấu đi vào, sau khi đi vào thì thuận tay cho một Quả Âm Thanh Diệu Kỳ vào trong miệng, tăng kỹ năng thanh nhạc của mình lên đến cấp độ A.
Sân khấu này là một trường quay của tổ chương trình, sân khấu nhỏ.
Khoảng cách giữa thí sinh và ban giám khảo rất gần, không có cảm giác xa cách gì cả.
Ban giám khảo cũng không ngồi trên ghế lớn, mà tùy tiện ngồi trước mặt.
“Xin chào cô giáo Nghiêm Mật.” Hứa Diệp lên tiếng chào hỏi.
Nghiêm Mật khẽ vuốt cằm, hỏi: “Vừa rồi bạn đang cắn hạt dưa sao?”
“Dạ? Bị chị nhìn thấy rồi ạ?” Hứa Diệp có chút kinh ngạc nói.
Hắn vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở đã lập tức dừng hành động cắn hạt dưa, chẳng lẽ tổ chương trình đã cắt ống kính trước giờ?
Hứa Diệp thật sự không ngờ đến.
Nghiêm Mật bất lực lắc đầu.
Thế nhưng lại nghe Hứa Diệp nói: “Chị có ăn không ạ? Trong túi em vẫn còn.”
“Khụ khụ…” Nghiêm Mật lập tức không kìm được nữa.
Hai thành viên ở bên cạnh cũng bật cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mật tham gia chương trình gặp phải loại chuyện này.
Thí sinh hỏi cô ấy có ăn hạt dưa không.
Những thí sinh khác cũng bị làm cho mơ màng.
“Có phải cậu ta bị bệnh nặng gì không?”
“Hôm nay từ lúc mới gặp cậu ta tôi đã cảm thấy cậu ta không được bình thường rồi!”
“Tôi nghi ngờ tinh thần của cậu ta có vấn đề lắm đấy nhé.”
Thế nhưng nhiệt độ của chương trình vẫn tăng lên, Trương Quang Vinh có chút lúng túng cười một tiếng.
“Tên nhóc này đúng là dở hơi mà.”
Nghiêm Mật nhanh chóng khôi phục lại, mỉm cười nói: “Xin hãy tự giới thiệu bản thân trước.”
Hứa Diệp tự giới thiệu rất đơn giản.
Sau khi nói xong, Nghiêm Mật cầm folder lên.
Trên văn kiện giấy A4 có lời bài hát của Hứa Diệp.
Cô ấy nhìn tên bài hát, cười nói: “Lần này bạn sẽ biểu diễn bài hát có tên là «Nhiệt Tâm 105°C Của Cậu», lời bài hát nhìn qua có vẻ khá ngọt ngào, là bạn tự sáng tác sao?”
Hứa Diệp gật đầu một cái.
“Đây là bài hát kiểu gì thế?” Nghiêm Mật hỏi.
“Bài hát khích lệ lòng người ạ.” Hứa Diệp không chút nghĩ ngợi nói.
Nghiêm Mật nhìn thoáng qua lời bài hát một chút.
Bên trong lời bài hát có sử dụng những từ ngữ như ánh mặt trời, ước mơ và nhiệt tâm… Rất hiển nhiên, đây là một ca khúc vui vẻ.
Chỉ nhìn những lời bài hát này, đại khái có thể nghĩ đến nhịp điệu của bài hát là phong cách nào.
Trong lòng cô ấy có chút mong đợi về màn biểu diễn của Hứa Diệp.
Trước đó, chưa từng có thí sinh nào cầm bài hát do mình tự sáng tác để lên sân khấu biểu diễn.
“Bài hát này nhìn qua cũng không tệ lắm.”
Trong lòng Nghiêm Mật lẩm bẩm một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Diệp, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
“Chị Mật, từ ngữ của bài hát này vô cùng ngọt ngào, cảm thấy rất sảng khoái.” Người bên cạnh nói.
“Tôi cũng có hứng thú với bài hát này, lúc hát sẽ êm tai lắm đây.”
“Đúng vậy, giọng của Hứa Diệp chắc là kiểu trong trẻo, tôi có hơi không thể chờ nổi rồi.”
Hai thành viên trao đổi, kéo không khí của hiện trường lên.